Tống Khai Sơn bị những lời lẽ đảo trắng thay đen của Tống Khai Thành chọc tức đến nỗi ngực phập phồng liên hồi. Gì mà gọi là "được lợi còn làm bộ", nếu không phải nhị phòng không ra gì, thì phụ thân bọn họ sao lại chọn đến ở tại tam phòng chứ? Hết thảy đều là do Tống Khai Thành tự làm tự chịu, trách ai được?
Mặt Tống Khai Sơn hiện rõ vẻ giận dữ, đang định tranh luận một trận thì bị Tống Vu nhận ra động tĩnh, cắt ngang.
Thực ra, giữa nhị phòng và tam phòng nhà họ Tống đã mơ hồ có dấu hiệu bất hòa từ lâu, chỉ là chưa lộ rõ ra ngoài. Nay vì Tống Khai Thành ngày càng lấn lướt, mâu thuẫn bắt đầu leo thang. Nếu không ngăn lại, Tống Vu cảm thấy hai người e rằng sắp đánh nhau thật rồi.
“Tống Nhạc, đi với ta lên trên đó xem thử.” Tống Vu nói xong câu đó mới như chợt thấy Tống Khai Sơn đứng gần đó, liền mỉm cười áy náy: “Tam thúc, thúc cũng ở đây à? Khi nào thì tới vậy?”
Tống Khai Sơn thấy Tống Vu, sắc mặt co giật một cái, rồi nén giận làm mềm giọng: “Ta cũng vừa đến. Tống Vu, không phải tam thúc nói chứ, linh phỉ đâu dễ tìm như vậy, con đừng uổng phí sức lực với bọn họ.”
Tuy bề ngoài Tống Đào Nhiên là gia chủ nhà Tống gia, nhưng sau lưng Tống Khai Sơn lại càng xem trọng Tống Vu hơn. Dù sao trong Vân Mộng giới, kẻ mạnh là trên hết, mà Tống Vu là cường giả danh chính ngôn thuận của Tống gia. Vì thế, thái độ của hắn với nàng cũng không cứng rắn như với người khác.
“Tam thúc, khối đá vừa rồi Tống Nhạc mang lên thực sự có linh phỉ, nên ta nghĩ muốn thử vận một chút ở quanh đây. Làm phiền thúc rồi, mong thúc thông cảm.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT