Tống Miểu Miểu nghe Hoắc gia nói xong thì như bừng tỉnh, đúng vậy, nếu nàng sớm nói với đại bá chuyện Nhạc ca ca mượn linh thạch, có lẽ hắn đã không lún sâu đến mức này.
Nàng khẽ lau đi nước mắt nơi khóe mắt, đứng lên cúi đầu với Tống Đào Nhiên, nhỏ giọng nói:
“Đại bá, con biết sai rồi.”
Tống Miểu Miểu tuy được nhà Hoắc gia nâng như châu báu, nhưng ở Tống gia, nàng cũng được Tống Đào Nhiên và phu nhân ông xem như nữ nhi ruột mà yêu thương. Nay nàng chủ động nhận lỗi, cơn giận trong lòng Tống Đào Nhiên vốn đã nguôi đi hơn phân nửa, giờ liền tan biến sạch.
“Đứa nhỏ ngoan, sau này ngàn vạn lần đừng tin cái tên Nhạc ca ca kia nữa, thằng đó là đồ vô lại!”
Ông nhân cơ hội giáo huấn nàng mấy câu, sau đó kéo lại đề tài về phía Tống Nhạc.
“Hoắc gia, hôm nay ta tới đây thật ra là muốn hỏi thăm một chút, cái cửa hàng Ngọc Bích ở Tây Qua rốt cuộc là có lai lịch thế nào?”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play