Biểu tình trên mặt Phùng Diệu Tông nhất thời có chút cứng ngắc, tựa hồ không nghĩ tới Phương Thiến lại nói ra lời như vậy, Phương Thiến như vậy làm cho Phùng Diệu Tông có chút bất mãn.
"Lão bà ngươi cùng Lâm Tuyết quan hệ tốt như vậy, như vậy có vấn đề gì? chúng ta đều cùng một chỗ sinh hoạt như vậy không phải rất tốt sao?"
Phương Thiến không ngờ Phùng Diệu Tông lại nói ra những lời không biết xấu hổ như vậy.
Nhịn một chút, thật sự là không nhịn được, Phương Thiến giơ tay tát vào mặt Phùng Diệu Tông.
Phùng Diệu Tông anh không biết xấu hổ em còn muốn, cái gì mà sống cùng nhau, sao anh lại nói ra lời như vậy? Anh thật đúng là một chút lễ nghĩa liêm sỉ cũng không cần. "Phương Thiến tức giận nói.
Phùng Diệu Tông đưa tay sờ sờ mặt mình, sắc mặt âm trầm nói: "Phương Thiến, em đừng cho mặt không biết xấu hổ.
"Chúng ta làm nhiều chuyện như vậy, đều là người trên một chiếc thuyền, còn có hai đứa nhỏ, ngươi làm như vậy thật sự không sợ đứa nhỏ thương tâm sao?"
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT