(Ta thà rằng nàng hôn mê không tỉnh, cứ ở bên cạnh ta...)
Khi Chu Thái hậu biết được đám thổ phỉ đó là do Hạ Hầu Úy cầm đầu, bà cũng kinh hãi như nhà họ Chu vậy.
Từ miệng Hạ Hầu Tấn, bà biết được Hạ Hầu Úy đó bắt cháu gái bà đi là vì luyến mộ, lại còn cho đứa cháu trai bà yêu thương nhất uống cỏ Đoạn Trường, ép người ta trở về từ hôn.
Chu Thái hậu vừa khiếp sợ, lại thấy không thể nói lý được. Vị Hạ Hầu Úy này, là người mà bà trăm triệu lần cũng không ngờ tới, hắn vẫn luôn ở trong lãnh cung, không người hỏi thăm, hoàng đế không thương, cung nhân cũng mặc kệ. Đi bắt người, thì lấy đâu ra nhân thủ chứ?
"Nương nương, lão nô đoán là phe cánh nhà họ Tiêu giúp hắn."
Trịnh Hỉ ở bên nhỏ giọng nhắc nhở: "Trước kia sau khi Tiêu phi chết, ngài cũng đã cố ý xử lý sạch sẽ cả tộc nhà họ Tiêu, chỉ có điều bệ hạ cầu xin, ngài sợ làm tổn thương tình cảm mẫu tử với bệ hạ, nên đã nương tay. Ngài còn nhớ rõ không?"
Nhớ lại chuyện xưa, bao nhiêu xáo trộn, đặt giữa thời cuộc bây giờ, so sánh lại đã mất đi ý nghĩa. Cho dù có phe cánh tương trợ, nhà họ Tiêu hiện giờ cũng đã sớm lụi tàn, thậm chí mai danh ẩn tích. So với chuyện này, Chu Thái hậu vẫn lo lắng hơn cho cháu gái đang ở trong tay đạo tặc.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT