Cửa sổ mở rộng, tiết trời oi bức nên trong phòng đặt những chậu băng lớn, thỉnh thoảng lại nghe tiếng cung nhân khẽ khàng quạt.
Trên giường nệm, Chu Thái hậu đang chống tay, tựa như vẫn còn nghỉ ngơi. Vương cô cô liếc nhìn chiếc ghế bên cạnh, lặng lẽ ra hiệu bằng mắt. Chu Vệ Liên nhẹ bước lại gần, chủ động nhận lấy chiếc quạt tròn từ tay cung nữ, khẽ khàng quạt.
Chu Thái hậu ngủ rất nông giấc, ngửi thấy mùi hương lạ, liền chậm rãi mở mắt. Thấy bà đã tỉnh, Vương cô cô lập tức đến đỡ bà ngồi thẳng dậy. Trong lúc cung nữ đang sửa sang lại vạt áo cho bà, Chu Thái hậu đã mỉm cười với cháu gái: “Trời nóng nực dễ buồn ngủ, con xem ta mới chờ một lát mà đã thiếp đi thế này.”
Chu Thái hậu năm nay đã ngoài năm mươi, hai bên tóc mai đã điểm bạc. Trong mắt Chu Vệ Liên, bà là một người phụ nữ hiền từ mà vẫn đầy uy nghi.
Chu Thái hậu vốn luôn bênh vực người nhà mình, rất coi trọng gia tộc họ Chử. Cha mẹ bà mất sớm, chỉ còn lại bà và em trai. Huống hồ Chu Vệ Liên lại là con gái út của em trai bà, nên Thái hậu lại càng thêm yêu thương.
“Đúng vậy ạ, tiết tháng sáu là nóng nhất trong năm mà.” Chu Vệ Liên nhanh nhảu đáp lời, nàng rất biết cách dỗ người khác vui lòng, cười nói: “Là Liên Nương đến muộn, để cô mẫu phải chờ rồi. Lát nữa Liên Nương sẽ đi nấu canh giải nhiệt, đến tạ lỗi với cô mẫu.”
Lúc đến đây, Chu Vệ Liên đã dặn Vương cô cô, chuyện ác mộng không nên nói với Thái hậu, tránh cho bà phải lo lắng. Vả lại chuyện này vốn cũng không phải chuyện gì to tát, nàng cũng không thường xuyên mơ thấy giấc mơ đó, chỉ là thỉnh thoảng mà thôi.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT