[Ngươi và nhị ca của ta, là thật sao?]
Con đường trong cung này đã cách Tây Uyển mấy dặm đường, đi ra ngoài nữa là Tây Hoa Môn. Hạ Hầu Úy ở đây, có lẽ là đang đợi nàng, sớm biết nàng sẽ từ nơi ở của Hạ Hầu Tấn đi ra. 
Nếu không phải vì muốn giải trừ cơn ác mộng đeo bám, Chu Vệ Liên đến cả nhìn mặt hắn thêm một lần cũng không muốn. Nếu nói giữa hai người còn sót lại chút gì, vậy thì chỉ có thù hận, nàng muốn đem tất cả những gì hắn gây ra trả lại cho hắn gấp bội!
Nắng hè gay gắt, Chu Vệ Liên khoanh tay nhìn hắn. Ánh mặt trời chiếu thẳng đỉnh đầu, nóng hầm hập như thiêu đốt, nàng có chút không chịu nổi, vừa định vẫy tay ra hiệu cho đám tùy tùng đi đường vòng, Hạ Hầu Úy đột nhiên bước ra, chặn trước đường đi. "Ta có lời muốn nói."
Thái độ Chu Vệ Liên lạnh nhạt, và không kiên nhẫn: "Nói gì, nói nhanh lên."
Hạ Hầu Úy liếc mắt nhìn hai hàng cung nhân phía sau nàng, "Ta muốn nói chuyện riêng một lát."
 Chu Vệ Liên vừa kinh ngạc vừa buồn cười, giữa bọn họ có chuyện gì mà cần phải tránh mặt người khác để nói sao? Nàng vốn không định đáp lại, nhưng ánh mắt Hạ Hầu Úy nghiêm túc thành khẩn, lại xen lẫn vài phần khẩn cầu. Trời nắng chang chang, Chu Vệ Liên không kiên nhẫn cùng hắn dây dưa nhiều, đành phải đi đến dưới bóng cây ven đường.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play