Tiếp đến, Sick bắt đầu sắp xếp lại đống bình bánh quy kia trên kệ. Hắn vừa lau bụi trên kệ, vừa xoay mặt có nhãn dán của bình ra phía ngoài. Hắn vừa làm vừa liếc nhìn xem Hana tiểu thư có tài liệu pháp thuật nào trên tay.
Trà Bỉ Điểu lông vũ —— quái, Trà Bỉ Điểu lông vũ chẳng phải đều là bảo vật màu xanh da trời sao? Tại sao cái bình lông vũ này lại màu lam nhạt? Trông rất giống Bỉ Điểu lông vũ rẻ tiền hơn nhiều?
Bồi Cát Cầu Hành —— Sick nhớ rõ đặc sắc của Bồi Cát Cầu Hành chính là bên trên có những đốm đen, nhưng những củ hành này xem ra giống như tỏi bình thường, bên trên dùng bút đen chấm những đốm để ngụy trang thành Bồi Cát Cầu Hành?
Sơ Sơ Nga Lân Phấn —— Sick vô cùng khẳng định đây không phải Sơ Sơ Nga Lân Phấn, nó sẽ không phản quang. Bởi vì nó trông rất giống bột đồ uống sô cô la đã bị vón cục, Sick không nhịn được mở bình ra ngửi thử, mùi bột sô cô la ẩm mốc xộc vào mũi.
Sick kiểm tra một lượt, rất nhiều tài liệu đều có vấn đề nhãn mác và nội dung vật không phù hợp, tuy vậy vi diệu là ít nhất cũng có chút ít tương tự, ít nhất không khiến Sick thấy ô mai có nhân xốp giòn các loại, liền người ngoài nghề cũng nhìn ra được đây không phải là đồ vật tài liệu pháp thuật.
Sick cầm lấy một cái bình không có nhãn mác lau chùi, hắn xuyên qua lớp thủy tinh thấy bên trong là từng vòng các loại màu sắc lông tóc, màu nâu vàng, màu đỏ, màu đen, màu vàng kim vân vân. Từ độ bóng và cảm nhận, Sick cảm thấy đó hẳn là tóc người.
Lau xong cái giá đỡ, Sick bắt đầu quét rác. Hắn cẩn thận đưa chổi vào khe hẹp quét sạch, quét ra rất nhiều tro bụi là chuyện trong dự kiến, còn quét ra một ít mảnh giấy. Vì lo lắng là văn kiện quan trọng, thế là Sick nhặt lên xem, phát hiện là biên lai mua sắm, hắn thấy rất nhiều mặt hàng quen thuộc trên đó.
Trà Bỉ Điểu lông vũ, một cọng năm kim tệ —— giá thị trường là một đồng bạc à?
Bồi Cát Cầu Hành, nửa cân mười kim tệ —— chẳng phải đều mười ký một bao bán khoảng 50 bạc sao?
Sơ Sơ Nga Lân Phấn —— giá hai kim mỗi khắc đã rất khoa trương, rõ ràng còn mạnh tay viết lên bốn kim?
Hana bị lừa, hay là biết rõ như thế vẫn trả giá đó cho thương nhân cung cấp tài liệu?
Sick không có thời gian nghĩ quá nhiều, hắn nghe thấy tiếng động từ hướng cửa, vội vàng nhét tờ giấy kia vào túi, đổ tro bụi vào thùng rác.
Cửa phòng làm việc mở ra, Hana tiểu thư cầm một cái rương nhựa lớn đi vào, trực tiếp ném lên bàn làm việc, nước bùn bên trong bắn tung tóe ra rất nhiều, thấm vào khe hẹp mà Sick vừa mới dọn sạch.
"Đem hết đám ếch xanh này giết đi, xử lý cho tốt." Hana nói.
Sick nhìn cái rương, bên trong có mười lăm con ếch cỡ bàn tay. Sick ngoan ngoãn giết ếch xanh, phân loại nội tạng và da thịt, không biết là Hana hay là bên cung ứng thương mại sai sót, sau khi hắn xử lý hơn mười con ếch kim tuyến, vậy mà lại phát hiện có hai con là lam tuyến. Công dụng pháp thuật của kim tuyến và lam tuyến khác nhau rất nhiều, không thể lẫn lộn. Dù dùng cách bảo quản tài liệu pháp thuật của Hana tiểu thư, chẳng bao lâu nữa những tài liệu tinh khiết này cũng sẽ trở nên vô dụng.
Sick từng nghe người ta nói, trong các ngành sản xuất pháp sư, pháp sư gia đình là nơi có tình trạng tốt xấu lẫn lộn nghiêm trọng nhất. Bởi vì người bình thường không biết nên phán đoán năng lực pháp sư thế nào, pháp sư gia đình thường dựa vào tài ăn nói để kiếm việc. Chỉ cần bằng cấp đẹp hoặc có thể ba hoa rất hay, là có thể nhận được lương cao.
Nếu pháp thuật không có hiệu quả, ngoài việc khoe khoang một mạch, nói những pháp thuật đơn giản như thể khó khăn tận trời, hợp lý hóa thất bại của mình, còn có câu "Là pháp sư gia đình khác đang cản trở ta." Cái cớ vạn năng này có thể nói. Nghe nói có vài pháp sư gia đình mỗi ngày đều tốn mấy tiếng đồng hồ hồn lìa khỏi xác. Nói là cùng pháp sư nhà khác giao chiến ở Thiên Giới hoặc Linh giới, những cái tên rất hoa mỹ, trên thực tế chỉ là ngủ gà ngủ gật mà thôi.
Theo quan sát trong ngày làm việc đầu tiên của Sick, Hana tiểu thư e rằng thuộc về đám pháp sư gia đình có phẩm chất kém cỏi nhất.
Sick nhét hai con ếch lam tuyến vào túi áo, chuẩn bị tối nay mang đi thả.
※※※※※※ ※※※※※※ ※※※※※※※※※
Sick liên tục làm việc vặt cho Hana, cố gắng đến giờ ăn tối. Trước khi ăn còn chút thời gian có thể tắm rửa. Sick đi đến phòng tắm công nhân muốn rửa hết những xui xẻo trên người. Vốn sau khi chứng kiến ký túc xá bi thảm, hắn cho rằng phòng tắm có lẽ cũng phải tắm lộ thiên trong thời tiết này, kết quả phòng tắm tốt hơn hắn đoán nhiều. Những thứ cơ bản cần có đều có, cũng rất sạch sẽ, còn có phòng riêng độc lập có thể dùng. Đại khái là vì những người hầu khác trong căn nhà này không thuộc quyền quản lý của Hana cũng muốn sử dụng, tuyệt đối không phải do đức hạnh của Hana.
Lúc Sick cởi quần áo, có một nam nhân khác đi vào. Người đàn ông kia có mái tóc mềm mại, dù đã tan ca, nhưng kiểu tóc vẫn chỉnh tề, trông vừa đứng đắn vừa cẩn thận. Gã mặc một bộ đồ bồi bàn, sau khi cởi quần áo gọn gàng, lộ ra một thân hình đường cong rõ ràng nhưng không quá cơ bắp khoa trương. Người này dáng đi ưu nhã, ánh mắt cũng không liếc ngang liếc dọc, thậm chí chưa từng nhìn Sick một cái, đã đi vào phòng bên cạnh. Rất có cảm giác của một dũng sĩ cổ đại.
Sick nghĩ thầm: Thân thể khỏe mạnh như thế, dùng máu của hắn ghi pháp trận triệu hoán, có lẽ có thể triệu hồi ra yêu ma tương đối ưu tú, ví dụ như —— nghĩ đến đây, Sick vội vàng ngăn mình lại. Hắn đã không còn là pháp sư tà ác nữa, không thể lại dùng ánh mắt này nhìn người!
Sick nhìn mình trong gương, đám cỏ khô trên đầu hắn dù có gội thế nào cũng luôn dựng loạn lên. Hai hàng xương sườn trước ngực rõ ràng, tay chân lại dài và gầy, như móng chim, tỷ lệ với cơ thể thế nào nhìn cũng thấy quái dị. Giống hệt hình tượng pháp sư bại hoại thường thấy trong truyện cổ tích, trốn trong hang động cười mờ ám trước khi hạ chú với dân làng.
Hắn thở dài, đi vào phòng bên cạnh, xịt ra một đống dầu gội từ trong bình, cố gắng chà xát gội cái mái tóc đen dường như vĩnh viễn bết dầu kia.
Lúc hắn chà xát thế nào cũng không ra bọt, hắn nghe thấy giọng nói của nam nhân kia từ bên cạnh truyền đến: "Ngươi là trợ thủ mới mà Hana tìm đến?"
Hóa ra hắn vẫn để ý Sick. Sick cảm thấy giọng nói của hắn mang theo chút địch ý. Sick trả lời: "Ừ, là tôi."
"Ngươi tên gì? Thường làm những việc gì?" Người đàn ông hỏi.
"Sick Trick." Sick trung thực báo tên, nhưng không quá trung thực hỏi lại: "Còn anh thì sao?" Hắn biết rõ nam nhân này đang đơn phương ép hỏi hắn, nhưng hắn cứ hết lần này tới lần khác không chịu ngoan ngoãn để người khác hỏi.
Đối phương trầm mặc một hồi, cuối cùng chọn trả lời: "Tuvalu." Từ ngữ khí phán đoán, có lẽ hắn hơi lo lắng Sick biết tên hắn có thể hạ chú với hắn. Nhưng không trả lời lại rất bất lịch sự, người này không phải là người thất lễ.
"Tuvalu, anh khỏe." Sick nói: "Hôm nay tôi giúp cô ấy quét rác, mổ ếch, cứ như vậy."
"Ngươi không phải giúp cô ta hạ chú người khác, bắt người lấy xương hiến tế, làm các loại nghi thức kỳ quái sao?"
Nghe có vẻ như Hana bảo Sick quang minh chính đại làm những chuyện đó.
"Hóa ra Hana toàn làm những việc này sao?" Sick hỏi.
"Ta không biết, nhưng cô ta trông giống loại người đó! Ta cảnh cáo ngươi, không được tới gần tiểu thư, còn cả thủ hạTiểu Bá của cô ta nữa ——"
"Hắn chết rồi." Sick nói.
"Hắn có lúc nào không chết đâu? Hắn luôn quanh quẩn bên cạnh tiểu thư, trời biết đang làm những chuyện gì ——"
"Anh có thể giúp tôi kéo hắn ra ngoài không?" Sick ôm một tia hy vọng hỏi Tuvalu.
"Lũ các ngươi đáng lẽ phải cút ra ngoài từ lâu rồi! Lũ pháp sư các ngươi chẳng có ai là thứ tốt!"
Nói xong, Sick chợt nghe thấy tiếng Tuvalu mở cửa phòng bên cạnh, rồi nghe tiếng rời đi. Đợi Sick xả hết bọt, lúc đi ra, Tuvalu đã đi xa.
Sau khi Sick đến phòng bếp nhận thức ăn, mang về phòng ăn. Bữa tối tương đối thê thảm, Sick nghi ngờ có phải liên quan đến thái độ của Tuvalu hay không. Đầu bếp chỉ chịu cho hắn một cái bánh mì mềm, một chút vụn thịt, khi múc canh cũng tránh không cho hắn cái gì, cuối cùng cả quả trứng muối cũng cho hắn, nhưng khi đưa cho hắn thì mặt mày cau có, giống như mở cửa nhà hàng gặp phải khách ăn quỵt vậy.
※※※※※※ ※※※※※※ ※※※※※※※※※
Sick bất lực, ngoan ngoãn ngồi xổm trên sàn phòng ăn cơm. Tiểu Bá vẫn nằm ở đó như lúc hắn ra ngoài, không hề nhúc nhích. Hắn ngồi xổm bên cạnh thi thể Tiểu Bá, vừa quan sát vừa ăn cơm. Trước kia ở Hắc Dạ giáo đoàn thường xuyên phải xử lý thi thể, hắn quen với việc ở gần thi thể, cũng không biết sợ hãi là gì.
Tiểu Bá mặc một bộ áo bào pháp sư màu tím sẫm, loại màu có thể che giấu vết bẩn này, đúng là lựa chọn hàng đầu của những pháp sư như Sick không mua nổi mấy bộ quần áo. Tiểu Bá lớn tuổi hơn Sick, khoảng 27 tuổi. Dáng người gầy yếu, trên da có rất nhiều sẹo rỗ. Thi thể Tiểu Bá không có dấu hiệu phân hủy, Sick vốn cho rằng là do thời tiết quá lạnh, căn phòng hở trở thành tủ lạnh tự nhiên, nhưng hắn phát hiện Tiểu Bá nắm trong tay một cái bình thủy tinh rỗng. Cẩn thận kiểm tra đáy bình còn sót lại lông tơ thực vật, Sick đoán Tiểu Bá có thể đã tự sát.
Hắn nhận ra đây là từ một loại thực vật nào đó. Loại thực vật mà pháp sư chính phái bình thường sẽ không động đến, dù có tiếp xúc cũng chỉ là để học cách đối phó. Ở Hắc Ám học viện thuộc Hắc Dạ giáo đoàn, nó lại là một trong những chương trình học chính thức. Loại thực vật đó gọi là ngọt nhụy thảo. Cái tên rất vô hại, hương vị cũng rất vô hại, chỉ ngọt ngọt thôi, thêm vào thức ăn có tác dụng tăng vị mạnh mẽ. Có danh xưng "Độc dược ngon nhất".
Sick và bạn cùng phòng ở Hắc Ám học viện từng đùa nhau: "Nếu ai đó đột nhiên nấu ăn rất ngon, ngàn vạn lần đừng ăn đồ hắn làm." Thứ này chỉ cần ăn một chút sẽ trọng thương dạ dày, một ít cũng đủ chết người. Ở trong học viện Sick từng xem thầy giáo làm mẫu. Động vật vốn không ăn thứ này, sau khi bị cưỡng ép cho ăn, động vật rất nhanh ngã lăn ra.
Ngọt nhụy thảo có tác dụng chống phân hủy rất mạnh, thi thể con vật kia hoàn toàn không được xử lý gì, để rất lâu cũng không có dấu hiệu phân hủy. Đây mới là nguyên nhân thi thể Tiểu Bá không bị hỏng. Sick lục soát một hồi trên người Tiểu Bá, đều không tìm thấy chìa khóa phòng. Như vậy rất bất tiện, lúc hắn không có ở đây thì không có cách nào khóa cửa.
Sick nuốt vội bữa tối đáng thương vào bụng, sau đó mở hành lý mà lúc trước hắn đã để xuống. Hắn gỡ bỏ vài đạo chú ngữ phòng hộ trên rương hành lý, lấy từng món đồ bên trong ra. Hắn chỉ có vài bộ quần áo cũ, trong thời tiết này mặc thì khá miễn cưỡng, một bộ đồ có lỗ thủng lớn, hai đôi tất và một đôi găng tay do đoàn từ thiện tài trợ. Mặt khác còn có một quyển 《ma pháp thuật ngữ đại điển》 do Học viện ma pháp quốc gia xuất bản. Học viện ma pháp quốc gia là tên chính thức của "Quang Minh chi trượng", chỉ là dân gian quen gọi nó bằng tên tục "Quang Minh chi trượng".
Quyển sách bìa cứng bọc vải này vẽ hình một cây pháp trượng đang tỏa sáng trên bìa, cao 26,7 cm, rộng 19,8 cm, độ dày thậm chí đạt tới 7,9 cm. Bên trong có giải thích thuật ngữ ma pháp, là sách tham khảo thiết yếu cho tất cả pháp sư. Nghe nói cuốn sách này trong giới các đại pháp sư đại học có biệt danh "Hung khí của Ma pháp viện". Các sinh viên nhất trí đồng ý, quyển sách này tương đối thích hợp dùng để nện đầu người. Không biết thế nào, trong ký túc xá đại học pháp sư khi gặp phải kỳ thi mà áp lực tăng vọt, lúc xảy ra ẩu đả giữa các sinh viên, thứ bay ra trước thường không phải là cầu lửa, mà là quyển sách này.
Nghĩ đến đại học pháp sư, Sick lại muốn thở dài rồi. Hắn từ nhỏ đã gia nhập Hắc Dạ giáo đoàn, học ma pháp ở Hắc Ám học viện. Kinh nghiệm học tập ở Hắc Ám học viện, xã hội văn minh đương nhiên không thể thừa nhận. Hắn chỉ có thể lấy bằng cấp trường bổ túc pháp sư sau khi được đặc xá. Nếu không phải bằng cấp của hắn chênh lệch như vậy, năng lực của hắn chắc chắn tốt hơn Hana rất nhiều. Nhưng hắn vẫn chỉ có thể làm những việc vặt cho người khác, cả ngày trời không hề đụng đến bất kỳ công việc nào liên quan đến pháp thuật.
Sick lấy tất cả đồ đạc trong hành lý ra, nhét vào rương đựng ván đầu giường, sau đó thi từng đạo pháp thuật phòng hộ lên trên. Hắn cẩn thận thêm chú ngữ phòng yêu tinh, ác ma, yêu ma, tinh linh, nhân loại, ma thú... vân vân, phòng cả cương thi cũng thêm vào. Trời biết Tiểu Bá có thể đứng dậy lục lọi hành lý của hắn hay không. Với hắn mà nói, người chết đứng dậy chẳng có gì là lạ cả!