Chương 3
Tập trung ở sân bay không phải là điểm dừng chân cuối cùng. Ba mươi người lên xe của tổ đạo diễn rồi xuất phát. Trên đường đi được hơn một tiếng thì trời đổ mưa lớn, tổ sản xuất buộc phải dừng lại ở một làng nhỏ trên núi.
Đợi đến khi tạnh mưa thì trời đã tối, đường núi khó đi, hành trình buộc phải dời lại đến ngày hôm sau. Sáng sớm 6 giờ, ba mươi người vẫn còn ngái ngủ lại bị tổ đạo diễn lùa lên xe. Mất gần 5 tiếng đồng hồ xe mới đến được địa điểm ghi hình. Xe vừa dừng lại đã có người không chịu nổi chạy ra một bên nôn ọe những người không nôn thì cũng mặt mày tái mét, ngồi bệt xuống đất không nhúc nhích trông như một lũ mèo bệnh. Sắc mặt người của tổ đạo diễn cũng rất kém đặc biệt là Hoàng Đạo.
Năm nay, trước khi tuyển chọn nội bộ Bộ Văn Hóa đã đặc biệt tìm ông ta nói chuyện, nói về việc show “Livestream sinh tồn nơi hoang dã” thua 5 năm liên tiếp. Lãnh đạo cao tầng đau lòng nói với ông ta rằng tuy “Livestream sinh tồn nơi hoang dã” là một chương trình giải trí nhưng dù sao cũng có giải đấu quốc tế, năm năm liền thành tích như vậy thật không đẹp mặt. Lần này đặc biệt chỉ định ông ta làm đạo diễn chính là hy vọng ông ta có thể làm tốt hơn. Thế nhưng nhìn đám người này, Hoàng Đạo nhíu chặt mày.
"Đạo diễn Hoàng sắp đến giờ livestream rồi." Trợ lý trường quay vừa nôn xong, mặt mày tái nhợt nói. “Livestream sinh tồn nơi hoang dã” của Hoàng Đạo theo đuổi sự chân thực vì vậy thời gian dự phòng không nhiều. Ban đầu kế hoạch là đến vào hôm qua nghỉ ngơi một đêm rồi mới bắt đầu quay ai ngờ đâu giữa đường lại mưa to làm lỡ mất một đêm. Đoạn đường sau vì hôm qua trời mưa nên tốc độ xe chậm lại vội vàng chạy đến thì cũng gần đến giờ phát sóng.
Hoàng Đạo nhìn về phía quay phim, trầm giọng nói: "Mở phòng livestream đi!"
"Hả, thật sự mở ạ?" Quay phim kinh ngạc hỏi thấy Hoàng Đạo gật đầu, anh ta không khỏi thương xót cho các minh tinh đang nôn ọe hình tượng này xuất hiện không biết sẽ sụp đổ thành cái dạng gì.
"Chết ti*t, chuyện gì thế này?"
Phòng livestream vừa mở những khán giả đặc biệt canh trước phòng livestream chuẩn bị thả bình luận chúc mừng ngay từ giây phút đầu tiên đều ngây người, không thể tin nổi nhìn cảnh tượng trước mắt.
Ba mươi người tham gia người thì nôn, người thì ngồi bệt xuống đất, mặt mày tái mét. Còn lại bảy tám người đang đứng nổi bật nhất là Tiểu Hòa Thượng mười sáu mười bảy tuổi đang cười ngây ngô, mặc tăng phục đang hỏi đạo diễn khi nào có cơm ăn còn có Hạ Thương cao nhất, mặc áo phông đen quần đen, chân đi giày đen đang lạnh lùng đứng một bên ánh mắt nhìn về phía xa xa. Mọi người nhìn theo ánh mắt của anh, là Sở Hoài Khâm đang nôn đến trời đất quay cuồng.
[Phụt, tôi muốn giành hạng nhất, tôi muốn giành hạng nhất.]
[Trời, còn bảo chúng tôi yên tâm tim tôi cất trong két sắt ngân hàng cũng không yên ổn nổi.]
[Không chỉ mình Khâm Khâm nhà tôi như vậy.]
[Nhưng nói muốn giành hạng nhất thì chỉ có mỗi cậu ta.]
Fan của Sở Hoài Khâm bị người ta cà khịa như vậy, im bặt.
[Cái đó không quan trọng, quan trọng là đây là nơi nào vậy nhìn có vẻ như bán kính 500 dặm không có người nhưng mà đẹp quá!]
[Đúng vậy, sao có chút rợn người, ban đêm thì, trời ơi không dám nghĩ.]
Dãy núi trùng điệp không thấy bến bờ đúng vào tháng ba, thảm thực vật tươi tốt phủ kín từ đường núi đến trong núi. Nhìn từ xa, núi non trùng điệp, mây mù bao phủ, vách đá cheo leo hiểm trở màu xanh biếc chiếm trọn tầm nhìn nó tương phản với bầu trời xanh thẳm, đẹp đến mức kinh ngạc nhưng lại chỉ nghe thấy tiếng chim hót và tiếng gió không nghe thấy gì khác.
[Không có gì mới lại là trong núi, mỗi người phát một túi thức ăn chơi trò trốn tìm “Bạn đến bắt tôi đi, bạn đến bắt tôi đi” câu giờ nửa tháng, rồi tuyển chọn nội bộ vài người tham gia vòng hai, lại tuyển chọn nội bộ vài người tham gia giải châu Á rồi lại tuyển chọn nội bộ một hai người vào giải quốc tế vừa phát sóng đã bị loại, được rồi “Livestream sinh tồn nơi hoang dã” năm nay đến đây là hết, giải tán đi!]
[Không phải chứ, tuy “Livestream sinh tồn nơi hoang dã” trong nước khá là dở nhưng tôi vẫn rất mong đợi trong năm nay.]
[Chẳng phải giống đội tuyển bóng đá quốc gia sao hưởng mức lương hạng nhất, làm việc hạng ba, thất vọng, bỏ cuộc, tôi qua mạng mặt đen xem trận đấu của khu vực khác.]
[Đồng ý, anh bạn phía trước đợi tôi với, tôi cũng đi.]
[Nhìn đám người tham gia nằm la liệt này, tôi thà đi xem K đấu voi.]
Chỉ trong vài phút, số người trong phòng livestream đã giảm đi một phần ba những người còn lại hầu hết là fan của các minh tinh tham gia và fan cứng. Đám fan cứng cá cược bên ngoài nhìn thấy cảnh tượng hiện trường này vốn đã thấy chột dạ lại nhìn số người trong phòng livestream giảm dần òa khóc, không ngừng thả bình luận, khóc lóc kêu than phải làm sao.
‘Trời ơi, đang quay rồi!"
Không biết ai ở hiện trường kêu lên một tiếng, những người đang nôn, đang ngồi, lập tức hồi máu tại chỗ đứng dậy, nở nụ cười đẹp nhất trước ống kính.
"Ọe..."
Hiện trường: “...”
Khán giả: [...]
Âm thanh không đúng lúc khiến mọi người đều nhìn về phía đó, chỉ thấy Sở Hoài Khâm người đang bị cả cộng đồng mạng chế nhạo ba ngày nay đang ôm một cây nhỏ nôn ọe. Cây nhỏ chỉ to bằng ba ngón tay, chống đỡ Sở Hoài Khâm đang lảo đảo nhìn thế nào cũng thấy lo lắng cho cái cây.
"Cậu không thể nghĩ cho cảm nhận của cái cây sao?"
Lúc này, cuối cùng cũng có người lên tiếng, là Hạ Thương người thường nổi tiếng nhất sau khi đoạn phim giới thiệu được phát sóng. Chỉ thấy anh nhíu chặt mày vẻ mặt bất mãn nhìn chằm chằm Sở Hoài Khâm, ánh mắt u ám sâu thẳm như vực sâu đen tối, có thể hút người ta vào trong.
Sở Hoài Khâm đang nôn đến trời đất quay cuồng như người già sắp chết nghe thấy lời của Hạ Thương, một tay vịn cây, một tay chống eo từ từ đứng dậy, khuôn mặt đẹp trai tái nhợt, mắt đỏ hoe nói: "Nó nói với tôi, nó nguyện ý cho tôi vịn."
Mắt rưng rưng, hơi thở dồn dập như sắp khóc...
Đầu óc Hạ Thương ầm một tiếng nổ tung không khỏi lùi lại hai bước, tai lập tức đỏ lên, theo bản năng quay mặt đi, đột nhiên nghĩ đến cái gì lại quay lại trừng mắt nhìn Sở Hoài Khâm, quát lớn: "Đừng hòng quyến rũ tôi."
Nói xong, không quay đầu lại mà bỏ đi.
Sở Hoài Khâm: “...?”
"Tập hợp!"
Hoàng Đạo ra lệnh một tiếng, mọi người từ từ tập trung lại bãi cỏ trước mặt ông ta. Sở Hoài Khâm vẫn đang ôm cây nhỏ, chớp chớp mắt run run chân đánh giá xem mình có thể tự đi qua được không. Tiểu Hòa Thượng mặc tăng phục xuất hiện trước mặt, mở to đôi mắt ngây thơ hỏi: "Cần em đỡ không?"
"Cảm ơn, chương trình bắt đầu, anh sẽ cho em ăn đùi gà." Sở Hoài Khâm không chút do dự đưa tay đặt lên vai Tiểu Hòa Thượng, chậm rãi đi về phía đám đông.
"Bây giờ tôi sẽ nói về luật chơi." Hoàng Đạo đưa mắt nhìn qua mọi người, tiếp tục nói: "Năm nay khác với mọi năm, đã do tôi - Hoàng Đạo làm đạo diễn thì sẽ do tôi quyết định."
Đạo diễn Hoàng có địa vị rất cao trong giới đạo diễn Hoa Quốc ngoài việc đạo diễn nhiều bộ phim lịch sử, khoa học viễn tưởng lớn, ông ta còn quay phim tài liệu thám hiểm có kinh nghiệm sinh tồn nơi hoang dã rất phong phú.
"Thời gian quay lần này là một tháng, ba người một đội, năm đội đầu tiên đến đích là người chiến thắng vào vòng tuyển chọn nội bộ thứ hai."
Khán giả gật đầu, ừm, năm năm trước cũng vậy chơi cũng là hình thức đào rương tích điểm quen thuộc. Những người bỏ đi trước quả nhiên sáng suốt, nhưng chỉ vài phút sau lại có không ít người rời khỏi phòng livestream.
"Lần này chúng ta thi đấu theo thể thức nhiệm vụ, nhiệm vụ của các cậu là trong thời gian quy định, từ đây đến đích và trong quá trình đó, hái đủ loại thảo dược chúng tôi cần có ba tuyến đường để các cậu lựa chọn."
Nói xong, Hoàng Đạo bảo trợ lý đưa hai tấm thẻ cho người tham gia, một tấm là luật thi đấu lần này và các chi tiết khác, một tấm là hình ảnh mười sáu loại thảo dược.
Hình thức thi đấu giống như Hoàng Đạo đã nói lúc trước, ba người một đội, mười đội chỉ lấy năm đội đứng đầu, người chiến thắng sẽ tham gia vòng tuyển chọn nội bộ thứ hai nghe thì có vẻ đơn giản nhưng làm thì rất khó, bởi vì ba tuyến đường đều ở trong núi, nghĩa là họ phải leo lên ngọn núi lớn phía sau, sau đó vượt qua dãy núi liên miên để đến đích.
Trong thời gian đó, chương trình chỉ cung cấp tám thứ này: một cái nồi nhỏ có thể nấu đồ, năm gói muối nhỏ bằng hai ngón tay rộng nửa ngón tay dài và mười gói dầu ăn nhỏ, một bao diêm, một con dao quân dụng, một cái ba lô lớn, một cái lều, một túi thuốc nhỏ, một gói mì, quần áo, mỹ phẩm của nữ thì tổ đạo diễn không giới hạn theo lời của đạo diễn Hoàng: Có bản lĩnh thì cứ tha hai thùng đồ lên núi.
"Một gói mì làm sao chúng tôi có thể sống sót qua một tháng chứ." Dương Linh lên tiếng, cô năm nay đã ba mươi tuổi, là Thị Hậu* việc có thể tham gia chương trình này cũng là do công ty cô tranh giành được nhưng không ngờ lại khác với những năm trước, trước đây rõ ràng đều phát đủ thức ăn cho một tháng.
*: Nữ diễn viên chính xuất sắc nhất/Nữ diễn viên được yêu thích nhất. Bản raw là 视后 không phải 影后. Mình dựa trên bản raw nữa nên khá sát nha.
"Tổ đạo diễn chúng tôi đã khảo sát rồi trong núi tài nguyên phong phú, không chết đói được trong thời gian đó chúng tôi cũng sẽ thả gà vịt thỏ dê gia cầm ra, các cậu hoàn toàn có thể săn bắn nhưng phải chú ý, các cậu không được giết hại động vật hoang dã được bảo vệ người vi phạm sẽ bị coi như bỏ cuộc."
Hoàng Đạo vừa dứt lời, phòng livestream sôi sục.
[Thật sự chơi lớn vậy sao?]
[Cái này, gà nhà gà rừng, vịt nhà vịt rừng có ai phân biệt được không? Còn nữa, thỏ nhà thỏ rừng đều màu trắng phải không?]
[Thả ra cũng không bắt được chứ tuy chúng là gia cầm người lạ bắt cũng sẽ chạy mà!]
[Năm nay có chút thú vị ý của đạo diễn Hoàng là một tháng này ngoài mì gói ban đầu và gia cầm được thả ra, còn phải tự tìm kiếm tài nguyên trên núi chương trình sẽ không cung cấp bất cứ thứ gì sao?]
[A a a, còn phải làm nhiệm vụ, mười sáu loại thảo dược lấy năm loại, mỗi loại phải hái năm mươi cây mới hoàn thành nhiệm vụ, mấy cây thảo dược này tôi thấy đều giống nhau cả thế này cũng quá làm khó người ta rồi!]
[Một tháng đó, chắc chắn những người này sẽ không chết đói trong núi sao?]
[Chương trình như vậy quá phản nhân loại, phản đối, Thiệu Đài nhà tôi không chịu nổi đâu.]
[Cút đi, vòng sơ loại nước ngoài còn ăn chuột sống đó, đạo diễn Hoàng còn đặc biệt chọn cho bọn họ dãy núi có tài nguyên phong phú, nếu còn không sống nổi, năm nay cũng đừng tham gia cái gì giải quốc tế nữa đi cũng chỉ làm mất mặt thôi.]
[Đúng vậy, nhìn nước ngoài xem chỉ một con dao một cái túi, tôi thấy gà vịt, mì gói gì đó đều không cần thiết.]
Phòng livestream ồn ào huyên náo, có người xót thương idol càng nhiều fan only ủng hộ quyết định của tổ đạo diễn, cho rằng mức độ như vậy vẫn chưa đủ nên nghiêm khắc hơn.
Đạo diễn Hoàng nhìn mọi người sắc mặt u ám hận sắt không thành thép nhưng đồng thời cũng may mắn vì mình đã tìm được mười đệ tử tục gia Thiếu Lâm, những người này mới là át chủ bài của ông ta. Lần này mục tiêu của ông ta là top 10 quốc tế, những minh tinh này cũng chỉ là tìm đến để làm nền cho chương trình thôi: "Bây giờ các cậu có thể lựa chọn bỏ cuộc, sau khi bắt đầu cũng vậy mỗi người trên tay sẽ đeo một vòng tay cầu cứ chỉ cần nhấn vào sẽ coi như bỏ cuộc, ngoài ra..."
"Chúng tôi sẽ có một đội đuổi theo các cậu sau ba ngày kể từ khi các cậu xuất phát, cũng xuất phát từ đây để “ám sát” các cậu, chỉ cần bị súng sơn bắn trúng cũng sẽ bị loại. Nếu ba người trong đội có một người bị loại những người còn lại có thể tiếp tục nhiệm vụ."
Lời của đạo diễn Hoàng như một gậy đập vào đầu những người này, ngoài việc tự tìm đồ ăn, hái thảo dược còn bị truy đuổi, cái này...
Trong đám đông đã có người phẫn nộ nhưng lại không muốn tự mình nói ra, suy cho cùng đều là ham muốn lưu lượng của show “Livestream sinh tồn nơi hoang dã” nhưng trước ống kính mọi người lại không muốn làm chim đầu đàn. Nghĩ đến thù lao cao ngất ngưởng lại nghĩ đến hợp đồng đại diện quốc tế, IP lớn quốc tế, đạo diễn lớn quốc tế, còn có giấc mơ bước lên sân khấu quốc tế nhờ vào đây, nhịn.
"Như vậy thật sự có người kiên trì đến cuối cùng sao? Nói không chừng giữa đường tất cả đều bỏ cuộc, sau này chẳng còn ai."
Không biết ai trong đám đông lẩm bẩm một tiếng, giọng không lớn, nhưng mọi người đều nghe thấy.
"Yên tâm đi, vòng hai tôi đã chuẩn bị khách mời “đặc biệt”."
Hoàng Đạo không chút lưu tình nói ra câu này, lập tức dập tắt hy vọng của những người còn ôm tâm lý may mắn, bọn họ còn tưởng cuối cùng vì nhiệm vụ quá vất vả, đạo diễn sẽ thay đổi thể thức thi đấu, xem ra hoàn toàn không thể.
Sau khi làm rõ hình thức thi đấu bắt đầu bốc thăm chia đội, đội ba người sẽ được bốc thăm từ mười minh tinh, mười người thường và mười vận động viên. Trong lòng mỗi người đều có người muốn hợp tác cùng người có thực lực mạnh càng được yêu thích, đặc biệt là Hạ Thương, mấy tiếng đồng hồ đi đường núi xóc nảy mà không bị say xe chứng tỏ thể chất của anh rất tốt, cộng thêm văn phòng rộng hơn trăm mét vuông xuất hiện trong đoạn phim giới thiệu có thể thấy thân phận không tầm thường. Là minh tinh, kết giao với người như vậy chỉ có lợi chứ không có hại, trong lúc nhất thời không ít người nhìn về phía đạo diễn, ánh mắt nóng rực.
"Nhóm một Tô Hoài Thần, Phong Thiện, An Thư Nam. Nhóm hai An Mạn Nhu, Tiêu Đốc Quỹ, Tịch Hưng. Nhóm ba Thiệu Đài, Hạ Thương, Tô Phi Trần..."
Tên của Hạ Thương vừa ra, tiếng kinh hô vang lên có người ghen tị có người reo hò nhưng đối với kết quả này, Hạ Thương dường như không hài lòng lắm, ánh mắt nhìn đạo diễn Hoàng vừa không thể tin nổi vừa mang theo tức giận.
Đạo diễn Hoàng đang đọc danh sách nhận được ánh mắt của Hạ Thương liền trừng mắt nhìn lại, âm thầm nghiến răng nếu không phải Hạ Thương cứ khóc lóc đòi đến cộng thêm anh trai cậu ta nói giúp thì ông ta có để cậu ta tham gia chương trình với tư cách người thường không? Bây giờ vẻ mặt bất mãn là có ý gì? Đoạn phim giới thiệu đã cho Sở Hoài Khâm xuất hiện đầu tiên cũng đủ nể mặt cậu ta rồi còn bày đặt sắc mặt với ông ta, thằng nhóc này.
Tên của Sở Hoài Khâm xuất hiện ở giữa cùng đội với cậu là Tiểu Hòa Thượng và vận động viên ném lao Lâm Vĩnh Phúc. Sở Hoài Khâm rất vui vì Tiểu Hòa Thượng "ân nhân một lần vịn" có thể cùng đội với cậu, đưa tay xoa đầu cậu ấy, phát hiện là đầu trọc, kém hấp dẫn.
Hạ Thương vẫn luôn dùng ánh mắt liếc nhìn Sở Hoài Khâm thấy cậu thất vọng rụt tay về khịt mũi một tiếng, đưa tay sờ sờ tóc mai khóe miệng nhếch lên lộ ra nụ cười đắc ý.