Chương 10
Lâm Chi Nam bị dọa sợ, việc dựng lều được giao cho những người khác. Lúc sợ hãi người ta thường cảm thấy lạnh, cậu khoác áo khoác lên người cô bé lại cho cô bé uống nửa bát canh mới dần ổn định lại. Lúc này, Tiểu hòa thượng đi chôn đầu rắn cũng quay lại thấy tiểu Nam đang dính bên cạnh Sở Hoài Khâm nhìn cậu nướng cá, cậu ấy liền bê nhựa cây mình mới kiếm được sang một bên.
Ở đây có rất nhiều cây thông nhựa cây không khó tìm. Ban ngày Tiểu hòa thượng đã đánh dấu cầm theo cây đuốc còn lại đi đến đó, Phong Thiện dựa vào ánh đuốc của Tiểu hòa thượng trèo lên cắt những mảng nhựa cây đã kết lại thành từng khối rồi lại nhặt thêm một ít quả cầu thông về, trải trên mặt đất trông khá nhiều.
Tiểu hòa thượng thấy Lâm Chi Nam rúc vào bên cạnh cậu, len lén xoa xoa tay, mặt hơi đỏ nói: "Anh dạy em làm đuốc nhé?"
Nói xong, ánh mắt còn không quên nhìn về phía Sở Hoài Khâm. Cậu gật đầu coi như là đồng ý với đề nghị nhỏ này của cậu ấy nhằm chuyển hướng sự sợ hãi của cô bé.
"Cái này, làm thế nào vậy?" Tiểu Nam do dự một chút đưa tay ra, cầm quả thông lên nghịch. Trong kênh trực tiếp khi đang cảm ơn ý tốt của Tiểu hòa thượng, một số người cũng thấy kỳ lạ với hành động của cậu ấy nhựa cây có thể dùng để đốt, quả thông thì làm được gì?
[Có ai xem ban ngày không? Có thấy cách làm không?]
[Ban ngày tôi có xem nhưng không thấy, xin mời đại diện lớp học kinh nghiệm sinh tồn nơi hoang dã.]
Ban ngày Tiểu hòa thượng tuy dậy sớm nhưng sau khi cậu ấy rời khỏi khu cắm trại, ống kính của kênh trực tiếp A1 không đi theo cậu ấy. Vì là người bình thường, kênh trực tiếp cá nhân của cậu ấy cũng không có nhiều người xem cho nên mọi người vẫn rất nghi hoặc về việc cậu ấy làm đuốc như thế nào. Đúng lúc mọi người đang mong đợi Tiểu hòa thượng trổ tài thì tiếng ọc ọc vang lên đặc biệt rõ ràng, mặt Tiểu hòa thượng lập tức đỏ bừng.
Sở Hoài Khâm cũng đang đói cồn cào, bèn nói: "Cá cũng gần chín rồi, Tiểu hòa thượng gọi mọi người về đi! Chúng ta ăn cơm trước rồi làm đuốc."
"Vâng, em đi ngay đây." Nói xong, Tiểu hòa thượng chạy vụt đi hướng về phía mấy người đi tìm thức ăn phát ra tiếng huýt sáo dài, sắc nhọn và vang dội khiến những loài chim không rõ tên trong rừng cũng vươn cổ hót vang, tiếng hót nối tiếp nhau, giống như đang hát đối đáp.
"Phụt!"
Cô bé khẽ cười một tiếng những người khác cũng nở nụ cười. Không lâu sau, trong rừng cũng vang lên tiếng huýt sáo dài, Tiểu hòa thượng chạy về ngồi xếp bằng bên cạnh cậu, mặt đỏ bừng. Một lát sau, những người dựng lều, nhóm người đi tìm thức ăn đều đã trở về từ xa, đã có người lên tiếng.
"Thơm quá." Lâm Vĩnh Phúc vác một buồng chuối lớn trở về, những người khác tay không, trời quá tối tìm được chuối đã là điều bất ngờ: "Cá này nướng ngon thật."
Lâm Vĩnh Phúc thán phục những con cá nhỏ rộng ba ngón tay có màu vàng ruộm được phết lên một lớp dầu chiên cá màu sắc càng thêm hấp dẫn, mùi cá nướng thơm phức xộc vào mũi khiến người ta thèm chảy nước miếng. Ba nồi canh cá được mở nắp, nước canh màu trắng sữa sôi sùng sục trong nồi, mùi thơm ngọt ngào của canh cá len lỏi vào mũi từng người những người mệt mỏi cả ngày nhanh chóng ngồi quanh đống lửa không sợ bẩn, không sợ khói, hai mắt sáng rực.
"Có thể ăn chưa?" Lâm Vĩnh Phúc nuốt nước miếng những người học võ như họ từ trước đến nay đều ăn rất khỏe, hai ngày nay đều không được no bụng lại chỉ được ăn mì chay, tối nay chút canh cá này giống như một quả bom, khơi dậy hoàn toàn cơn đói của anh ta: "Hay là chúng ta nấu thêm mì đi!"
Hôm nay leo núi cả ngày, chút canh cá này thật sự không đủ no.
"Mì của mọi người cũng không còn nhiều nhỉ?" Cậu nhìn quanh mọi người, quả nhiên mọi người đều gật đầu: "Tối nay cứ uống canh cá trước, lát nữa lại ra ngoài tìm xem có gì ăn không, số mì còn lại sáng mai ăn một ít để dành một phần dự phòng."
"Hoài Khâm nói đúng, bây giờ chúng ta còn có thể tìm được thức ăn, sau này không biết tình hình thế nào, vẫn nên để dành một ít thức ăn thì hơn." Tô Hoài Thần vô thức liếm môi, tay che giấu sờ sờ dưới mũi không để cho ham muốn ăn uống của mình thể hiện quá rõ ràng, anh ta là minh tinh phải chú ý hình tượng.
"Ục ục!"
Lý trí không thể khống chế được cái bụng Tô Hoài Thần vẫn không giấu được, người trong kênh trực tiếp cười muốn xỉu vừa rồi hành động che giấu của anh ta mọi người đều không muốn vạch trần không ngờ lại bị chính cơ thể mình phản bội. Vẫn là lần đầu tiên thấy vị ảnh đế nho nhã lịch sự này phát ra tiếng bụng đói nhưng mà nhìn nồi canh cá màu trắng sữa còn có những con cá nướng vàng ươm kia, thèm quá đi!
[Muốn thử xem mùi vị thế nào, cá cắn vào chắc chắn da sẽ giòn tan.]
[Bên ngoài giòn tan, bên trong thịt cá mềm mại thơm ngon, a a a, đói bụng rồi, muốn ăn.]
[Số cá này hai ba miếng là hết rồi, ba nồi canh cũng chỉ có sáu con cá, được rồi, mới ngày thứ hai đã bắt đầu đói bụng rồi.]
[Không phải còn chuối sao?]
[Chuối sống, xem kìa, Sở Hoài Khâm bóc ra là chuối sống, ơ, không đúng, Sở Hoài Khâm ném chuối vào lửa làm gì?]
[Chuối sống có thể nướng chín ăn.]
Trong kênh trực tiếp A1, fan only* đương nhiên là nhiều nhất, kiến thức sinh tồn nơi hoang dã tương đối phong phú lập tức giải thích cho những người không biết. Lúc này, cậu và những người khác đã không thể chờ đợi được nữa bắt đầu ăn, bát làm bằng ống tre lúc này có vẻ rất cần thiết, mỗi người một bát, canh nóng hổi đổ vào người toát cả mồ hôi, mệt mỏi cả ngày cũng tiêu tan không ít tiếp theo cá nướng cũng ba hai miếng nuốt xuống mọi người đói quá rồi, ăn ngấu nghiến.
*: Fan độc duy/毒唯粉 = Fan only: Chỉ thích duy nhất 1 người, fan độc duy có thể cân cả thế giới để bảo vệ idol của mình. (Ở Cbiz thì fan độc duy là mạnh nhất)
Bây giờ ăn từ tốn nhất chính là tiểu Nam và cậu, người trước còn coi như bình thường, con gái mà ăn từng miếng nhỏ cũng có thể hiểu được nhưng cậu thì khác, cậu ngồi trên tảng đá một tay cầm đũa, một tay bưng bát tre môi áp vào bát tre nhẹ nhàng nhấp một ngụm động tác rất tao nhã, mọi người đang định cảm thán thì có người mắt tinh nhìn thấy canh trong bát tre đã vơi đi một nửa.
Khán giả: [...]
Vừa rồi thật sự là dùng môi nhấp? Chúng ta có bỏ sót gì không?
“Đáng lẽ nên làm một cái thìa." Cậu thở dài nhẹ, lại một ngụm tao nhã nữa, bát tre to bằng bàn tay, hai ngụm đã hết canh.
[Oa, cậu ấy uống kiểu gì vậy? Tôi vừa rồi không nhìn nhầm, cậu ấy nhấp một ngụm đúng không, đúng không!]
[A a a, tôi nghi ngờ mình chưa tỉnh ngủ, chuyện gì vậy rõ ràng nhìn thì rất nhỏ nhẹ, rất tao nhã, tại sao hai ngụm đã hết?]
[Người khác hai ngụm hết tôi tin, bởi vì mọi người đều há miệng tu ừng ực, cậu ấy rõ ràng chỉ nhấp từng ngụm nhỏ mà cũng có thể một ngụm hết một nửa, miệng cậu ấy là máy bơm à?]
[Nhanh nhìn kìa, cậu ấy ăn cá rồi.]
Khán giả bị Sở Hoài Khâm kích thích như vậy, ánh mắt tất cả mọi người đều đổ dồn vào miệng cậu nín thở, muốn xem xem đây là siêu năng lực gì không biết mình đang bị nhiều người nhìn chằm chằm như vậy, cậu tao nhã gắp nửa thân trước của con cá há miệng bỏ vào, nhai nhai nuốt xuống.
Khán giả: [...]
[Anh ơi, xương.]
[Anh ruột ơi, nhả xương ra.]
[Anh ơi, em biết anh đói nhưng anh không thể ăn cả xương chứ! Người khác đều nhả xương rồi, chỉ có anh không nhả, anh đói đến mức này sao? Anh thật sự không sợ bị hóc xương à?]
Sở Hoài Khâm không biết tiếng kêu gào trong kênh trực tiếp uống canh xong bắt đầu ăn cá nướng chậm rãi thong thả, tốc độ lại rất nhanh hai miếng đã hết.
[Tôi biết rồi, động tác cậu ấy chậm rãi miệng há nhỏ nhưng cắn rất sâu uống canh cũng vậy.]
[Ai mà chẳng biết nhưng động tác đó cũng tuyệt thật, tôi lại có cảm giác như hoàng đế lâm triều, người ta ăn là cơm cậu ấy ăn là khí chất.]
[Tôi chỉ có một cảm giác, răng cậu ấy thật tốt.]
"Vừa rồi đã nói rồi, cho cậu một nửa." Lời nói đột ngột xen vào, mọi người quay đầu lại thấy Hạ Thương, anh đang giơ một con rắn nướng đến trước mặt cậu, mặt tiểu Nam biến sắc vội vàng đứng dậy khỏi chỗ ngồi bên cạnh cậu ngồi sang chỗ Tiểu hòa thượng. Hạ Thương đường hoàng ngồi xuống, trên tay còn bưng một nồi canh cá: "Cậu thử xem."
Con rắn được đặt trước mặt cậu nướng đến vàng óng thịt săn chắc đúng là rắn ngon. Đã có người đưa đồ ăn đến, cậu cũng không khách sáo tự mình bẻ một đoạn phần còn lại đưa cho những người khác. Hạ Thương cau mày, trừng mắt nhìn Tiểu hòa thượng và những người khác đang vui vẻ.
"Nồi canh này cũng cho tôi à?" Cậu hỏi Hạ Thương vẫn chưa đi tỏ vẻ hứng thú với nồi canh trên tay anh.
"Không phải." Hạ Thương lạnh lùng nói, hơi quay lưng lại, nói: "Đây là canh của tôi, cậu đừng cướp của tôi."
Cậu: “...”
Canh cá, cá nướng cộng thêm rắn nướng cũng không thể lấp đầy dạ dày của mọi người nhưng may mắn còn có chuối, một buồng chuối lớn có đến mấy chục quả ăn gần hết.
Ăn uống no nê, mọi người bắt đầu làm đuốc cho nhựa cây vào lửa đốt cho tan chảy, sau đó rưới nhựa cây lên quả thông dùng cành cây to bằng cổ tay chẻ ra một khe hình tam giác sâu 10cm nhét nhựa cây vào trong là được, rất đơn giản.
Không bao lâu đã làm được hơn mười mấy cây đuốc, Hạ Thương vì đưa nửa con rắn mà được mọi người yêu mến cũng tặng cho anh hai cây, sau đó mọi người chuyển đến bên suối nhỏ.
Nước suối cuối tháng ba rất lạnh nhưng đối với những chàng trai khỏe mạnh thì không có vấn đề gì trực tiếp nhảy xuống suối cởi quần áo, tổ đạo diễn bị hành động bất ngờ này của mọi người làm cho giật mình, vội vàng làm mờ nhưng do động tác của họ quá nhanh, vẫn lộ ra một chút.
Kênh trực tiếp lập tức chia làm hai luồng ý kiến:
Một là: [A a a a, tổ chương trình kém quá muốn xem cơ bắp.]
Hai là: [Cút cút cút, ô uế mắt tôi, tôi thà xem em gái ngẩn người còn hơn.]
Lâm Chi Nam không thể nào đi tắm với bọn họ tự mình dùng nồi múc một ít nước về đun sôi để lau người trong lều, Tiểu hòa thượng đảo mắt chạy đi dùng lá chuối gấp thành hình vuông sợ bị rò nước gấp ba lớp, đựng nước đưa cho cô bé.
Kênh trực tiếp: [Tôi không đồng ý cuộc hôn nhân này.]
Sở Hoài Khâm cũng thèm nước suối biết tổ đạo diễn đã làm mờ nhanh chóng cởi sạch quần áo nhảy xuống suối, nước lạnh dội lên người phát ra tiếng thở dài thoải mái. Hạ Thương âm thầm nghiến răng cũng vội vàng cởi sạch chạy đến bên cạnh cậu, thành công che khuất tầm nhìn của những người khác.
Sau khi xuống nước, cậu muốn tìm Tiểu hòa thượng để cọ lưng cho nhau nhưng lại bị Hạ Thương che khuất tầm nhìn ánh mắt hai người chạm nhau dưới ánh đèn mờ ảo, Hạ Thương khinh thường quay mặt đi run chân hất nước lên người, dáng vẻ vô cùng kiêu ngạo.
Cậu thu hồi ánh mắt cảm thấy chỗ nước này hơi nông liền di chuyển hai bước về phía sâu hơn, "ào" một tiếng nước cậu quay đầu lại lại thấy Hạ Thương chắn trước tầm nhìn của mình vẫn đang run chân hất nước lên người bộ dạng đặc biệt không quan tâm nhưng không ai biết, lúc này anh bị cậu nhìn chằm chằm đến mức toàn thân sắp bốc cháy.
Lần tắm rửa này của Hạ Thương chắc chắn là không thoải mái, cậu đi bên trái anh đi bên trái, cậu đi bên phải anh cũng đi bên phải mải mê che chắn tầm nhìn đợi đến khi cậu tắm xong lên bờ mới hoàn hồn, không bao lâu sau, chỉ còn lại một mình anh ngồi xổm trong suối, đến khi anh tắm xong lên bờ mới phát hiện mình không mang quần áo, quần áo cũ dính cát đều ướt hết nhất thời tủi thân dâng lên trong lòng khiến mắt đỏ hoe.
Đêm đó, thế giới mạng vô cùng xôn xao, chủ nhân của con dao găm giết rắn đã được tìm thấy chính là Sở Hoài Khâm.
Tổ đạo diễn không quay được nhưng vẫn còn máy bay không người lái! Đoạn phim ngắn được tổ chương trình công bố sau đó cho thấy rõ ràng khi con rắn lao về phía em gái, Sở Hoài Khâm người còn đang ở ngoài đám đông đã dùng tốc độ kinh hoàng ném con dao găm ra găm thẳng vào đầu con rắn.
[Cái gì, đã nửa đêm rồi, tôi cảm thấy mình có lẽ bị ảo giác, đi ngủ trước đây.]
[Chúc ngủ ngon, tôi cũng đi ngủ đây chắc là tối qua tôi ngủ không ngon nên nhầm lẫn Tiểu ly phi đao với Sở Hoài Khâm.]
Trên mạng không ai dám tin, thậm chí có người nói là kỹ xảo của tổ đạo diễn nhưng càng nhiều hơn là những người đi ngủ, bởi vì mọi người đều cảm thấy mình thức khuya thức đến mức thị giác có vấn đề.