Thiếu nữ trong lồng ngực như trống dồn liên hồi, Khương Kiến Nguyệt muốn lễ phép cắt ngang một chút cũng không có lấy một cơ hội.

Cô chỉ đành dồn hết tâm trí chăm chú nhìn đối phương, lặng lẽ nghe cô bé oán trách mình, rồi lại dùng cách giống như vuốt ve một con vật nhỏ để xoa đầu, nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc mềm mại xõa tung của cô bé, như một cách trấn an.

Tiếng trách móc như súng máy nã liên hồi ban đầu của Cảnh Tiêu cũng dần nhỏ lại, đến khi nhìn thấy đồng tử màu đen kia chỉ phản chiếu hình bóng của chính mình, cơn giận trong lòng như quả bóng cao su bị đâm thủng, chẳng mấy chốc liền xẹp xuống.

Thay vào đó là một thứ cảm giác thoả mãn khó tả dâng lên. Bàn tay dịu dàng như nước vuốt ve trên đầu cô lại khiến cô dễ chịu đến mức gần như muốn lim dim mắt lại.

Thế nhưng vừa tưởng tượng đến cảnh mình suốt một tuần nay giống như oán phụ đợi chồng, mỗi ngày đều ôm khư khư cái điện thoại, cứ cách mấy tiếng lại lén mở khung chat của hai người ra chọc một chút, trong lòng Cảnh Tiêu lập tức lại cảm thấy bất công, tức đến dựng lông lên.

“Khương Kiến Nguyệt! Chị còn dám sờ đầu em! Cái đầu chị chị cũng dám cho người ta sờ à? Chị lấy đâu ra cái gan đấy hả!”

“Chị nghĩ em là cái gì, mèo con chó con chắc? Sờ sờ đầu là coi như xong chuyện hả? Em nói cho chị biết, chuyện này giữa em với chị chưa xong đâu!”

Còn chưa kịp nói ra mấy câu có khí thế, đang định dựng oai dựng phong một trận, thì Cảnh Tiêu liền cảm thấy lòng bàn tay ấm áp mềm mại kia rời khỏi đầu mình, cả người lập tức cứng đờ.

“Xin lỗi, Lần trước lúc sờ đầu em, chị cứ tưởng là em... Chị sai rồi, chị không suy nghĩ đến cảm xúc của em.”

Khương Kiến Nguyệt hơi nhíu mày, sợ cô bé không vui, gương mặt hiện rõ vẻ áy náy khi rụt tay lại.

“……”

Cảnh Tiêu nhìn thấy bộ dạng kia của cô, suýt nữa thì phun ra một búng máu tại chỗ. Cô tức đến dậm chân thình thịch, trợn trừng mắt, ngón trỏ tay phải chỉ thẳng vào Khương Kiến Nguyệt, tức đến độ cả ngón tay cũng run run:

“Chị, chị…! Chị làm sao lại như vậy! Khương Kiến Nguyệt, đầu em để chị muốn sờ thì sờ, không sờ thì không sờ hả? Chị sờ lại cho em ngay!”

“Nhưng mà chẳng phải em không thích sao…”

Khương Kiến Nguyệt vẫn có chút do dự, nào ngờ Cảnh Tiêu không buồn khách khí nữa, trực tiếp túm lấy tay cô, ép lên đầu mình:

“Câm miệng! Sờ đi! Sờ cho đàng hoàng vào! Sờ không tốt là em nói bà nội đuổi chị đi đấy!”

Thiếu nữ mới mười bốn mười lăm tuổi phồng má lên, hùng hổ tuyên bố như thật.

“……”

Khương Kiến Nguyệt sững lại một chút, sau đó bất đắc dĩ bật cười, trong đôi mắt đen trắng rõ ràng ánh lên ý cười dịu dàng.

Cô dùng lực rất nhẹ vuốt ve vài cái, rồi hơi cúi người xuống, nhìn thẳng vào cô bé mà nói:

“Vậy cho chị sờ hai cái trước được không? Sau đó chúng ta mang giày vào nhé? Chị biết em không thích đi giày, nhưng bên này không trải thảm, chị sợ chân em sẽ lạnh.”

Khương Kiến Nguyệt liếc nhìn đôi chân trần của cô bé đang đặt trên mặt sàn lát đá cẩm thạch, rồi lại dùng ánh mắt dò hỏi để xin ý kiến.

“Hừ, chị là ai chứ? Dựa vào đâu mà em phải nghe chị!”

Cô thiếu nữ kiêu kỳ hừ một tiếng, môi chu lên như cái bình trà nhỏ. Chỉ là mới được vài giây, có lại như đổi ý, ban thưởng mà liếc nhìn Khương Kiến Nguyệt một cái:

“Được rồi, hôm nay tâm trạng em tốt, không thèm chấp với chị. Vậy hai cái, còn không mau lại đây mang giày cho em?!”

Cô bé không hề che giấu chút nào vẻ ngang ngược của mình, quay đầu liền mắng. Hai người hầu phía sau lập tức vội vàng tiến lên, khom lưng ngồi xuống giúp cô đi dép lê cho chỉnh tề.

“Tiêu Tiêu, Tiểu Nguyệt là cô giáo của con, con nên tôn trọng cô ấy một chút, không được tùy hứng như vậy. Nếu khiến cô Khương giận bỏ đi thì làm sao bây giờ?”

Tề Văn nãy giờ vẫn yên lặng xem màn náo nhiệt, lúc này mới mở miệng. Thế nhưng với hành vi vừa rồi có thể nói là vô lý gây chuyện của cháu gái mình, bà cũng chỉ hời hợt nói một câu nhẹ tênh.

“Chị ấy dám!”

Nghe Tề Văn nói, giọng Cảnh Tiêu lập tức vút cao bén nhọn, như thể sắp đâm thủng màng nhĩ người ta. Cô nắm chặt lấy tay Khương Kiến Nguyệt, uy hiếp:

“Khương Kiến Nguyệt, chị không được chạy, nghe rõ chưa!”

“Em nắm chặt như vậy, chị có thể chạy đi đâu chứ?” Khương Kiến Nguyệt lắc lắc đôi tay đang bị đan chặt vào nhau của hai người, vừa bất đắc dĩ vừa buồn cười.

Cảnh Tiêu thấy vậy liền siết mạnh thêm vài phần.

“Biết là tốt, đi đâu cũng không được đi.”

“Được rồi, Tiêu Tiêu, đưa cô Khương lên lầu đi.” Tề Văn nói xong lại tùy ý dặn dò người hầu: “Kêu nhà bếp chuẩn bị ít trái cây, ép thêm nước trái cây mang lên cho Tiêu Tiêu.”

“Vâng, lão phu nhân.”

“Đồ bà già giả nhân giả nghĩa, khó trách nuôi ra cái thứ ác độc như vậy. Dám đối xử với Dữu Dữu như thế, xứng đáng một đứa chết, một đứa điên.”

Trong đầu cô, một luồng âm hưởng máy móc vang lên, mang theo phẫn nộ và ác ý.

“Lúc trước Quất Bảo có nói, sau này Cảnh Tiêu bị một hầu gái đẩy xuống nước chết đuối trong yến hội, đúng không?”

Khương Kiến Nguyệt bị Cảnh Tiêu nắm tay kéo vào thư phòng trong phòng ngủ của cô bé.

“Đúng vậy, trên thẻ bài cũng hiện ra như thế. Dữu Dữu muốn ta nói cho cô thông tin về hầu gái đó sao?”

Trong thư phòng, một người hầu đang sắp xếp sách trên giá. Thấy Cảnh Tiêu bước vào, cô ta vội xoay người cúi người hành lễ với cả Cảnh Tiêu lẫn Khương Kiến Nguyệt. Khương Kiến Nguyệt mỉm cười hiền hòa đáp lại.

“Không cần, thật ra đời trước tôi chỉ là vô tình nghe được tin tức về cái chết của Cảnh Tiêu, sao có thể biết được nhiều như vậy chứ?”

“Được rồi, đi đi, tôi hiện tại là muốn đi học, cô xuống dưới nói với mọi người, ngoài việc đưa đồ, ai cũng không được vào.”

Cảnh Tiêu không kiên nhẫn vẫy tay, người hầu lập tức hiểu ý, bước nhanh ra ngoài, đóng cửa thư phòng lại.

“Vẫn là Dữu Dữu chu đáo hơn. À đúng rồi, Dữu Dữu, Cảnh Triệt hiện tại đang trên đường về, chắc là sắp đến rồi.”

“Khương Kiến Nguyệt, bài kiểm tra chị giao cho em trong buổi học trước, em làm xong hết rồi, lát nữa nhớ kiểm tra kỹ cho em nha.”

Cảnh Tiêu nhận lấy xấp bài thi đã được người hầu sắp xếp gọn gàng mang đến, tiện tay rút ra một tờ, chậm rãi mở ra.

“Ngoài ra, trên thẻ bài có hiện rõ ngày mai buổi tối Ngụy Yên sẽ đến quán rượu, Úc Điệm Thu cũng sẽ có mặt. Ngụy Yên vì tiền sẽ gọi điện cho cô, lừa cô rằng cô ta say rồi, muốn cô đến đón.”

Khương Kiến Nguyệt lấy một cây bút đỏ trên bàn, bắt đầu sửa chữa bài kiểm tra. Cảnh Tiêu ngồi bên cạnh cô, nhàm chán, lại bắt đầu tùy hứng đưa ra yêu cầu.

“Cô ta cái đầu óc ngu xuẩn ấy, thật là ghê tởm. Dữu Dữu, cô muốn sửa đổi điểm này trong cốt truyện sao?”

“Khương Kiến Nguyệt, sau này nhớ gửi tin nhắn cho em mỗi ngày, chị biết chưa? Em đã đưa số WeChat cho chị, không phải để chị làm trang trí!”

Như sợ Khương Kiến Nguyệt không để tâm, Cảnh Tiêu còn vỗ mạnh lên bàn.

“Sửa, đương nhiên là phải sửa. Tôi là người tốt, làm sao có thể không giúp cô ấy một lần chứ?”

Khương Kiến Nguyệt nghe cô bé nói xong, tay cầm bút đỏ dừng lại, rồi trong ánh mắt khó hiểu của Cảnh Tiêu, cô lấy di động ra, tùy ý gõ vài cái trên màn hình. Cảnh Tiêu liền cảm nhận điện thoại của mình trên bàn chấn động nhẹ.

Cô vừa mở ra đã thấy, cái khung trò chuyện mà cô từng ghim ở đầu hiện lên một vòng tròn đỏ với con số 3 bên trong.

[ Tiêu Tiêu buổi tối vui vẻ. ] 

[ Đừng giận chị được không? ]

[ Như vậy tâm trạng có thể tốt hơn chưa? ]

Cảnh Tiêu nhìn ba tin nhắn trên điện thoại, rồi ngẩng đầu nhìn vào mắt Khương Kiến Nguyệt, chỉ thấy cô mặt mày như họa, làn da trắng ngần không tỳ vết, đôi môi anh đào hơi nhếch lên, đôi mắt dưới ánh đèn vàng nhạt toát lên vẻ dịu dàng mờ ảo.

Lúc này, cô đang chăm chú nhìn Cảnh Tiêu, ánh mắt đầy sự quan tâm, suy nghĩ này gần như hoàn toàn chiếm lấy tâm trí của Cảnh Tiêu.

Tuy nhiên, với tính cách kiêu ngạo và bá đạo của cô bé, sẽ không cho phép mình thể hiện chút quan tâm nào:

“Hừ, gửi thế có ích gì chứ! Muốn mỗi ngày đều phải gửi.”

Khương Kiến Nguyệt ôn nhu đáp: “Được rồi.”

Cùng lúc đó, âm thanh của hệ thống vang lên trong đầu:

“Dữu Dữu, Cảnh Triệt đã đến rồi.”

 

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play