Lời đề nghị của Tiêu Tề Dự cũng không lập tức nhận được sự đồng ý của Tống Ngọc Tịch, nhưng Tống Minh ngồi ở một bên lúc này lại đứng dậy, nói:
"Tề công tử, ngươi cũng đừng náo loạn cùng mấy tiểu nha đầu này. Hiếu Nhụ huynh, mau khuyên nhủ bằng hữu của ngươi..." Tống Minh không biết vị Tề công tử này, hắn chỉ quen với Mạnh Hiếu Nhụ và Lý Trạm, hắn chưa từng gặp qua vị công tử đi theo Mạnh Hiếu Nhụ này. Hắn cũng có hiểu biết nhất định với con cháu thế gia trong kinh, nhưng vị Tề công tử này chắc hẳn không phải con cháu thế gia trong kinh, cho nên hắn mới không biết, chắc chỉ là bằng hữu bên ngoài của Mạnh Hiếu Nhụ, đi cùng tới góp vui mà thôi.
Tiêu Tề Dự dường như không nghe thấy lời nói của Tống Minh, làm thủ thế 'thỉnh" với Tống Ngọc Tịch, rồi nói: "Chẳng lẽ không có vinh hạnh được Thất tiểu thư đồng ý sao?"
Tống Ngọc Tịch nhìn chằm chằm vào cặp mắt hoa đào sâu không thấy đáy của hắn, cảm thấy như có một lực hấp dẫn như đầm lầy hút nàng vào, nên cũng không dám nhìn thẳng hắn quá lâu, nhưng cũng không thật sự dám từ chối hắn, liền ngồi trở lại lên ghế. Tiêu Tề Dự cụp mắt bắt đầu thu dọn bàn cờ, trong miệng lại nói:
"Nếu như được, xin mời chư vị tất cả đều xuống dưới đứng chờ. Lúc ta đánh cờ, không thích có người ở bên nhìn ngó."
Tống Minh vừa định cự tuyệt, đã thấy Mạnh Hiếu Nhụ che miệng của hắn, nhìn hắn lắc đầu, kéo hắn sang một bên, dùng âm lượng chỉ vừa đủ hai người bọn họ có thể nghe được, nói một câu vào tai Tống Minh. Tống Minh nghe xong liền khiếp sợ nhìn Mạnh Hiếu Nhụ, sau đó lại kinh hãi chỉ chỉ hướng Tiêu Tề Dự, sau đó mới kịp phản ứng, phối hợp với Mạnh Hiếu Nhụ đưa tất cả những người muốn ở lại xem trận đấu rời khỏi Quan Lan Đình, rất may đình được xây ở nơi rất cao, nên cho dù họ đứng ở dưới sườn núi, thì cũng có thể nhìn thấy bóng dáng hai người ngồi đối diện nhau, chỉ có điều, khoảng cách khá xa, nên không thể nghe thấy hai người nói với nhau những gì.
Ngón tay thon dài sạch sẽ của Tiêu Tề Dự nhảy múa trên bàn cờ, chả mấy chốc đã thu dọn bàn cờ sạch sẽ. Sau khi để quân cờ vào trong từng hộp, thì cũng không khách khí với Tống Ngọc Tịch mà kẹp quân đen hạ xuống bàn cờ. Sau khi Tống Ngọc Tịch cầm quân trắng, đánh một nước cờ, thì hắn mới câu môi, thản nhiên hỏi:
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT