Thu Vân nói những gì mình nghe được ở góc tường cho Tống Ngọc Tịch nghe, ngược lại Tống Ngọc Tịch lại rất bình tĩnh, cầm đồ của cửa hàng lên nhìn. Thu Vân thấy nàng không có phản ứng quá lớn, liền nói tiếp: "Lão Lưu đã đi theo người cho thuốc kia, bà tử ở cửa đã tận mắt nhìn thấy Bích Nhu cầm bọc giấy, bên trong hẳn là độc dược. Chỗ Thu Đồng tạm thời còn chưa có động tĩnh gì bất thường."
Tống Ngọc Tịch ừ một tiếng, hỏi: "Là độc gì, có thể trộm ra được không?"
Thu Vân nghĩ nghĩ một lát, rồi trả lời: "Trộm ra cũng không phải việc gì khó, nhưng nếu vậy chẳng phải là rút dây động rừng sao?"
"Đổi một bao khác cho nàng ta là được rồi, thuốc độc kia vẫn nên nắm ở trong tay chúng ta thì tốt hơn, cầm bao Điền Thất Phấn đi đổi đi." Tống Ngọc Tịch phân phó.
Thu Vân chắp tay đáp: "Nô tỳ đã biết. Đêm nay nô tỳ sẽ hành động."
Tống Ngọc Tịch lại hỏi: "Đúng rồi, chuyện ta để ngươi đi tra, kết quả cũng không khác nhau là mấy đúng không?"
"Vâng, cũng không khác nhau là mấy! Có thể khẳng định rằng phủ Bình Dương Hầu quả thật có một phu xe gọi là Mã Tam, tuy nhiên Bích Nhu không có khả năng biết được, Mã Tam này mấy ngày trước đã về quê rồi. Hai ngày này, xe ngựa của phủ Bình Dương Hầu trên cơ bản đều do một phu xe khác đánh, mà về phần đại phu, thì sau đó ta cũng đã đến hỏi qua, ông ta nói Tam tiểu thư chỉ bị chút thương ngoài da, chịu một chút kinh hãi, còn cũng không có điều gì khác thường, cho nên chuyện mà Tam tiểu thư nói kia... có lẽ cũng không có xảy ra. Ngay từ đầu tiểu thư đã đoán đúng, Kỷ gia Tam tiểu thư hoàn toàn là đang nói dối."

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play