Tống Ngọc Tịch chính là một người như vậy, người khác đối xử tốt với nàng, nàng sẽ hoàn trả gấp trăm lần, còn nếu không đối xử tốt với nàng, thì cho dù là Thiên Vương lão tử (ông trời) cũng đừng mong nàng sẽ nhân nhượng. Tống Ngọc Thiền đã chạm vào điểm mấu chốt của nàng, cho nên cho dù sau này có vạch mặt nhau, không còn hòa thuận như trước, thì Tống Ngọc Tịch cũng không quan tâm.
Tống Ngọc Hàn và mấy người tỷ muội khác cũng không biết rốt cuộc giữa Tống Ngọc Tịch và Tống Ngọc Thiền đã xảy ra chuyện gì, lại không dám hỏi, thế nhưng trong lòng Tống Ngọc Mộng cũng đoán ra được một chút, dù sao lúc ấy nàng ta cũng ở trong cung. Tống Ngọc Tịch vô duyên vô cớ rơi xuống nước, khúc ngoặt gấp kia nàng ta cũng đã đi qua, nhưng không hề có cảm giác nước chảy mạnh như vậy, theo lý mà nói thì không có khả năng rơi xuống nước, mà cùng một ngày Tống Ngọc Thiền lại bị Tần thị triệu hồi Tống gia, ngay cả tuyển tú cũng không tham gia, chuyện tứ hôn với Định Vương thì càng không cần nhắc đến. Tần thị cấm túc nàng ta, qua đó có thể thấy được nàng ta thật sự đã làm ra chuyện sai trái gì đó, từ điểm này suy ra, Tống Ngọc Mộng rất dễ liên tưởng đến việc Tống Ngọc Tịch rơi xuống nước, có thể khẳng định chuyện này có liên quan tới Tống Ngọc Thiền.
Thế nhưng chuyện này nàng ta không dám nói với ai, Tần thị đã có kết luận, cho nên nàng ta có nói thêm vào cũng vô dụng, mà cũng là để tránh việc bị Tống Ngọc Thiền liên lụy, khiến cho Tần thị cũng cấm túc cả nàng ta!
Tống Ngọc Thiền không có được vị trí Định Vương phi, Tống Ngọc Mộng không hề cảm thấy đáng tiếc một chút nào, chỉ là Tống Ngọc Thiền trong khoảng thời gian này đã khoe khoang quá nhiều, không biết sau này nàng ta sẽ làm cách nào để chu toàn mọi chuyện khi đối mặt với các quý nữ thế gia. Trước đây, nàng ta và di nương của mình định làm chút chuyện mờ ám dưới mí mắt Tần thị để hại Cửu di nương và Tống Ngọc Tịch, nhưng lại bị Tần thị trừng trị tổn hại đến cả căn cơ, mất đi đại cữu cữu, kể từ đó Tứ di nương mất đi trợ lực từ nhà mẹ đẻ, người cũng trở nên thành thật hơn. Khi chuyện của Tống Ngọc Thiền xảy ra, Tống Ngọc Mộng cảm thấy chuyện này không liên quan đến mình, nàng ta chỉ cần lặng im theo dõi là được.
Tống Ngọc Tịch không đi Phù Dung Viên và Viễn Khách Cư đã được hơn một tháng, tuy nhiên Phúc Bá và Lâm Phàn đã quản lý cửa hàng vô cùng ngay ngắn rõ ràng. Đàm Chiêu Nương cũng trở thành một luồng gió mới ở Viễn Khách Cư, hiện giờ nàng thêu thùa mỗi ngày, thành phẩm là cung không đủ cầu, cũng giúp cho Lâm Phàn mời chào thêm được mấy mối làm ăn mới, hàng thủy tinh cũng chưa từng hết nhiệt, lò nung đã đốt liên tục mấy tháng không hề ngừng nghỉ, nếu không phải vì thiếu nguyên liệu thì có lẽ lò sẽ không tắt liền hai ba năm.
Nhưng lần này Tống Ngọc Tịch lại không để cho Lâm Phàn đi thúc giục, mà thay vào đó nàng yêu cầu sau khi nhóm Yển Bá nung xong mẻ này, thì dập tắt lửa lò. Thứ nhất là vì không đủ thủy tinh, thứ hai là vì Tống Ngọc Tịch lo lắng về trận mưa to kinh hoàng sẽ kéo tới kinh thành vào tháng năm tới.
Nàng để Phúc Bá xây thêm một cái sân ở đằng sau hậu viện của Phù Dung Viên, chuyên dùng để chứa than và củi dùng. Phúc Bá tưởng rằng sẽ dùng cho xưởng thủy tinh, cho nên cũng không có hoài nghi, dựa theo lời Tống Ngọc Tịch mà đi an bài. Chỗ Lâm Phàn cũng không nhàn rỗi, bắt đầu tìm mọi cách thu thập và cất giữ một vạn tấn lương thực.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT