Lương Bảo Trân không hiểu bà Lý đang nói gì, theo ánh mắt bà nhìn lại thì thấy Hứa Thịnh Kiệt đang đi tới: “Anh tan làm rồi à?”
"Ừ." Hứa Thịnh Kiệt từ xa đã nghe thấy tiếng trêu chọc của bà Lý, cố ý giải thích một câu: “Bà nội bảo anh sang gọi em về ăn cơm.”
“Mau đi mau đi, đừng để đói bụng.”
Hai người chào tạm biệt bà Lý, cùng nhau từ nhà chính đi về phía đông nhà ngang. Đông nhà ngang nằm cạnh nhà chính chia làm hai nhà ở, ngoài nhà họ Hứa có năm người thì còn một nhà nữa có ba người nhưng mấy ngày nay đều đóng cửa im ỉm.
“Chiều nay em không bị chú ba anh đẩy chứ?”
"Em không sao." Chiều nay Lương Bảo Trân nghe bà nội kể lại hành động của chú ba Hứa Thịnh Kiệt cũng rất tức giận, bây giờ có cơ hội liền mách lẻo: “Chỉ là họ đối xử với bà nội quá vô lý, giữ bà không cho đi từ sáng đến trưa. Phải nghĩ cách thôi, nếu không anh đi làm rồi, họ lại đến quấy rối.”
"Em yên tâm, ngày mai anh sẽ sang tìm chú ấy." Hứa Thịnh Kiệt dùng đôi mắt đen láy nhìn Lương Bảo Trân từ trên xuống dưới, thấy cô không bị thương gì thì cũng yên tâm. Nếu người ta mới về nhà họ Hứa mấy ngày mà bị chú ba làm bị thương thì thật không thể nói nổi. “Anh nghe bà nội nói, chiều nay em còn tống tiền họ?”
"Chỉ dọa thôi, em thấy chú ấy keo kiệt lắm, rất để ý đến tiền nên tùy tiện nói một con số. Lúc đầu bà nội đuổi mãi mà họ không chịu đi, vừa nói sẽ đưa mười đồng để đi viện thì chạy nhanh hơn cả thỏ." Lương Bảo Trân càng nói càng thấy buồn cười, hình ảnh ba người kia vội vã rời đi vẫn còn trong đầu cô.
Thỏ?
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT