“Hơn một nghìn tệ chỉ để quảng cáo có mấy chục giây thôi á?” Lương Bảo Linh không hiểu lắm, chỉ một lúc như vậy tại sao lại tốn nhiều tiền như thế.
Nếu không phải Lương Bảo Trân biết tầm quan trọng của quảng cáo ở thời đại sau này, thì có lẽ cô cũng khó mà hiểu được: “Em nghĩ mà xem, bây giờ ai có tivi đều xem được những quảng cáo phát đi phát lại kia, giống như là để lại ấn tượng sâu sắc trong lòng họ. Không ít người sau khi xem quảng cáo xong đều muốn mua về dùng thử, như vậy chẳng phải là bán được hàng rồi sao.”
“Vậy lỡ như không có ai mua thì sao?”
“Năm 1979, quảng cáo đầu tiên trên tivi ở Thượng Hải là quảng cáo một loại rượu thuốc, quảng cáo vừa phát sóng là bán đến cháy hàng. Chỉ cần em có thể cho thật nhiều người xem được, thì về cơ bản không cần lo lắng về doanh số, vì vậy hiện tại rất nhiều nhà máy đều muốn thử quảng cáo trên tivi. Chỉ là đài của chị làm không nhiều, có rất nhiều khán giả viết thư phản ánh chỉ trích.”
“Hả? Chỉ trích gì ạ?”
“Chỉ trích đài chúng ta thấy tiền là sáng mắt, tư bản chủ nghĩa quá.” Lương Bảo Trân nói chuyện phiếm với em gái, cuối cùng dặn dò một câu: “Nhớ đừng có truyền ra ngoài đấy.”
Tuy rằng những chuyện này đã bị các nhân viên trong đài nói đến cả trăm lần rồi, nhưng về việc có nên phát triển mạnh mảng quảng cáo trên tivi hay không, thì ban lãnh đạo vẫn chưa thể đưa ra quyết định. Tiến thì nâng cao hiệu quả của đài truyền hình, đời sống của nhân viên cũng tốt hơn, lùi thì lại bị chỉ trích nói đài quá tư bản, những người làm báo chí truyền thông không thể như vậy.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT