Hứa Thịnh Kiệt không có ấn tượng gì nhiều về Lưu Thắng Cường, chỉ nhớ mang máng là người cao to, nóng tính. Sau khi xuất ngũ về nhà máy dệt bông, bác ấy cũng thỉnh thoảng chỉ bảo anh vài câu, nhưng vì hai người làm việc ở xưởng khác nhau nên không tiếp xúc nhiều.
“Bác Lưu, có phải bác biết chuyện gì không?”
Lưu Thắng Cường lắc đầu: “Bác không biết, chỉ là bác thấy với bản tính của bố cậu, không thể nào lại ngã xuống sông vào ban đêm được. Nếu nói là bác say rượu ngã xuống sông thì còn có khả năng, hồi trẻ bác cũng hay làm chuyện dại dột chứ bố mẹ cậu là người cẩn thận, sao có thể xảy ra chuyện như vậy được!”
“Vậy năm đó bố mẹ cháu có đắc tội với ai trong nhà máy không ạ?”
"Chắc là không đâu, họ đều là người tốt, có chăng là bác đây tính tình nóng nảy mới dễ đắc tội với người khác chứ họ thì không đâu." Lưu Thắng Cường ném tàn thuốc xuống đất, nhớ đến người bạn cũ Hứa Minh Viễn, trong lòng không khỏi xót xa: “Hồi đó trong xưởng chỉ có bác với Trần Dũng là nóng tính nhất, hai người cũng không ưa gì nhau, đánh nhau mấy lần rồi. Bố cậu còn khuyên nhủ bác bảo đừng có cứng đầu cứng cổ, cứ làm việc cho tốt. Sau này kiểu gì cũng thành người gạo cội trong xưởng, sống cuộc sống an nhàn, vậy mà... ông ấy lại ra đi...”
Hứa Thịnh Kiệt nén lại nỗi chua xót trong lòng, tiếp tục hỏi: “Bác còn đánh nhau với cả giám đốc nữa ạ?”
“Đúng vậy, ông ta giờ là giám đốc rồi đấy, ông đây đây cũng chẳng thèm nói chuyện với ông ta. Hồi trẻ ai cũng ngông cuồng cả, giờ già rồi, ông ta lại giả vờ ra vẻ người tốt, khốn nạn! Nói cho cậu biết, đừng có nhìn cái mặt hắn ta bây giờ ra vẻ tử tế, Trần Dũng này tâm địa đen tối lắm đấy.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play