Cô ta từng câu từng chữ nhắc đến vong ân phụ nghĩa, giống như một con dao mềm đâm vào tim Tần Ngọc Tú.
"Bảo Trân." Lương Bảo Anh biết em gái nói những lời này là vì muốn tốt cho mình: “Hôm nay cảm ơn em.”
"Chị, chị khách sáo với em làm gì." Lương Bảo Trân để bát sứ xuống, cô biết hoàn cảnh khó khăn của chị cả. Đừng nói đến chị cả, có bao nhiêu người làm con dâu không dám cãi lại mẹ chồng một câu, những lời này đúng là nên để mình nói ra.
Nếu để chị cả nói Tần Ngọc Tú chắc chắn sẽ cãi lại một câu rằng đem chuyện nhỏ ra làm to, muốn dùng ơn huệ này trói buộc Tống Kiến Quốc.
“Chị, chuyện này chị vẫn nên nói với anh rể, đây là mẹ của anh ấy anh ấy phải quản lý. Ít nhất cũng phải về nói chuyện, không thể để bà ấy ba ngày hai đầu đến gây sự với chị chứ.”
Lương Bảo Anh thực sự không định nói, cô nghĩ đến việc chồng mình bận rộn công việc gánh vác cả gia đình ba người, trong nhà còn nợ tiền thật không dễ dàng gì.
“Bảo Trân, chị mới biết được Kiến Quốc đã vay tiền để xin nhà này, tuy rằng là vay tiền của anh cả và anh ba nhưng chị nghĩ cũng không yên tâm.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play