Ngô Nhị cúi đầu nhìn, trời ơi, tiền của anh ta đã bị rút đi hơn một nửa, nhìn tên trộm mà mắng: “Mày còn ăn trộm đến cả tiền của ông mày à!”
"Tôi sai rồi tôi sai rồi!" Tên trộm trông chỉ khoảng mười sáu mười bảy tuổi, thấy Hứa Thịnh Kiệt buông tay thì lập tức quỳ xuống đất cầu xin tha thứ. Vừa khóc vừa kể lể về hoàn cảnh gia đình nghèo khó không có cơm ăn, mới phải bất đắc dĩ đi theo con đường này.
Ngô Nhị nhìn đứa trẻ này nói có vẻ rất thật, không biết thật giả thế nào, liền giáo dục nó: “Dù có khó khăn đến mấy cũng không được đi ăn trộm...”
Hứa Thịnh Kiệt liếc nhìn đám đông đang vây quanh, ánh mắt dừng lại một lúc trên hai người đàn ông trẻ tuổi quấn chặt và ánh mắt láo liên, hai người đó chỉ nhìn chằm chằm vào tên trộm trên mặt đất, giây tiếp theo liền quay người bỏ đi.
"Được rồi, đứng lên đi." Hứa Thịnh Kiệt nhìn thấy nỗi buồn trong mắt tên thanh niên này, cũng không vạch trần.
"Cảm ơn anh, cảm ơn các anh." Tên trộm cúi đầu cảm ơn, vừa định chuồn đi thì bị Hứa Thịnh Kiệt chặn lại.
“Anh?”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play