Hứa Thịnh Kiệt kéo cô lại: “Anh đi cùng em.”
Từ ngõ Nguyệt Nha đến bưu điện gần nhất phải mất hơn mười phút đi xe đạp. Lương Bảo Trân một tay ôm eo Hứa Thịnh Kiệt, ngồi trên yên sau xe đạp cười tủm tỉm, không nói một lời nhưng Hứa Thịnh Kiệt biết cô đang cười.
"Xem có kịp không." Hứa Thịnh Kiệt cũng cười, anh vui mừng cho vợ. Cảnh tượng này giống như lần đầu tiên anh nhận được tin nhập ngũ, trong lòng như nở hoa, cả người tràn đầy sức sống muốn nói với cả thế giới.
Nhưng bưu điện cũng sắp đến giờ đóng cửa, Hứa Thịnh Kiệt biết lúc này vợ mình muốn nói với bố mẹ nhất, chỉ hận không thể đạp xe như gió đến bưu điện.
Hai người đến nơi, còn cách giờ đóng cửa bưu điện năm phút.
"Đồng chí, cho gọi điện thoại!" Lương Bảo Trân thở hồng hộc chạy vào, Hứa Thịnh Kiệt phía sau vẫn đang dựng xe đạp.
Cuối cùng cũng gọi được điện vào phút chót, Lương Bảo Trân may mắn, mẹ cô là Tống Xuân Hoa lúc này vừa hay ở công xã, không lâu sau đã nghe máy.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT