Nhưng cả hai đều không nỡ xa con gái, từ khi San San chào đời cô bé chưa từng rời xa bố mẹ để ngủ, cả ba người đều ngủ trên một chiếc giường.
Vì vậy Hứa Thịnh Kiệt đã rất ghét công việc ca đêm, chỉ hận không được ngày nào cũng làm ca ngày.
Lương Bảo Trân nghe thấy lời nói của bố và chồng mình ở bên ngoài, không nhịn được bổ sung một câu: “Bé còn thích khóc nữa.”
Nói xong quay đầu lại nói chuyện với Tống Xuân Hoa đang thái rau: “Mẹ, con thái.”
Tống Xuân Hoa đang băm nhân thịt lợn và cải trắng làm sủi cảo, một con dao thái rau vung lên rất mạnh. Bây giờ đưa dao cho con gái, còn mình thì đi nấu canh rau.
“San San nhà chúng ta thích khóc quá, cảm giác còn thích khóc hơn cả Sở Sở nhà chị Thái Lệ, giọng lại còn to nữa. Con bé khóc một tiếng, cảm giác như cả khu tập thể đều có thể nghe thấy.”
"Con còn nói con gái con, hồi nhỏ con cũng vậy!" Tống Xuân Hoa cười, nhìn nước sôi đổ rau đã rửa sạch vào, dùng đũa khuấy đều ấn xuống.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play