Lương Bảo Trân nhìn thấy Đồ Mẫn mặt mày tiều tụy. Vốn dĩ sinh con đã tổn thương lớn đến phụ nữ mang thai, bây giờ lại gặp phải đứa trẻ vừa ra khỏi bụng mẹ đã mang bệnh, càng khiến người ta đau khổ.
"Con tôi khổ quá." Đồ Mẫn đau lòng không nói nên lời nào khác, căn bệnh này theo trình độ y tế hiện nay thì còn khó chữa. Cho dù phải điều trị từng giai đoạn thì giá cũng không hề rẻ, căn bản không phải họ có thể chi trả được.
Lương Bảo Trân và Hứa Thịnh Kiệt thấy mà đau lòng, an ủi họ vài câu, lúc đi còn nhét cho Đồ Mẫn mười đồng.
"Nghe nói trình độ y tế hiện nay vẫn chưa đạt đến hiệu quả chữa khỏi." Hứa Thịnh Kiệt có lẽ hiểu đôi chút, trước kia em gái bị bệnh, anh đã đến bệnh viện hỏi thăm nhưng bệnh của Hứa Thịnh Nhã là do bị đè ép khi sinh ra. Lần đó mẹ anh là Ngô Hoa Thúy sinh không thuận lợi, Tiểu Vĩ ra trước còn Tiểu Nhã ở sau thì vị trí thai không đúng, mãi một lúc sau mới ra được.
"Cứ chờ đi, từ từ chăm sóc, sau này y học sẽ phát triển." Lương Bảo Trân nghĩ đến công nghệ phát triển nhanh chóng sau này, tràn đầy tự tin.
Trở lại cửa phòng kiểm tra, Hứa Thịnh Nhã vẫn chưa ra, hai người lại đợi một lúc cuối cùng cửa cũng mở. Chờ kết quả kiểm tra còn phải mất nửa ngày, ba người trước tiên ra ngoài ăn cơm, đến tiệm bánh bao quốc doanh mỗi người ăn hai cái bánh bao thịt. Hứa Thịnh Kiệt ăn hai cái bánh bao thịt, hai cái bánh bao chay.
Nhìn cô em chồng lo lắng bất an, Lương Bảo Trân lấy Hứa Thịnh Kiệt ra trêu chọc: “Nhìn anh trai em kìa, ăn nhiều lắm.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play