“Em cũng biết đấy, lời đồn mà, càng truyền càng thổi phồng lên thôi!” Lúc này, Hồng Tam Nhi đã lấy lại tinh thần, trước mặt khán giả Lương Bảo Trân anh ta bắt đầu thổi phồng công lao của mình.
“Em không biết lúc đó nguy hiểm như thế nào đâu, con dao dài như thế này này!” Hồng Tam Nhi hai tay khoa chân múa tay, giơ ra một khoảng cách gần một mét khiến Hứa Thịnh Kiệt phải khẽ ho khan vài tiếng, lúc này anh ta mới hoàn hồn: “Ồ, có thể là không dài đến thế.”
Hai tay anh bỗng chốc thu ngắn lại một nửa khoảng cách: "Nói chung là thế, ba cây dao cơ đấy, ghê thật đấy. May mà có anh Hứa… khụ khụ, với cả tôi nữa không sợ nguy hiểm liều mình chiến đấu với chúng nó, thế mới bảo vệ được cái két sắt của nhà máy.”
“Anh giỏi thật đấy.” Lương Bảo Trân buông lời khen ngợi một cách vô cảm, sau đó quay sang nhìn Hứa Thịnh Kiệt, ánh mắt dịu dàng như nước: "Lần sau anh đừng có xông lên như thế nữa, anh giỏi giang thật đấy nhưng mà bọn chúng có dao trong tay, lỡ như mà anh bị thương thật thì phải làm sao!”
“Anh biết rồi, lần này là do anh không nghĩ nhiều thôi, với cả anh cũng nhìn thấy rồi, ba tên đó chẳng có bài bản gì đâu. Không có dao thì hai nắm đấm cũng đủ xử lý rồi, em yên tâm, anh chắc chắn sẽ không sao đâu.”
Hồng Tam Nhi ngồi bên cạnh nghe cuộc đối thoại qua lại giữa hai người, trong lòng không khỏi chua xót, thở dài một hơi nặng nề. Xem ra, bản thân cũng nên tìm một cô vợ rồi!
Trên đường ba người quay trở về phân xưởng, thỉnh thoảng vẫn nghe thấy mọi người đang bàn tán xôn xao về vụ trộm két sắt.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play