Lương Bảo Trân da trắng đẹp, đặc biệt là chiếc cổ cao thon trắng nõn, đeo sợi dây chuyền lên nhất định sẽ rất đẹp.
Nhìn sợi dây chuyền xa hoa, Lương Bảo Trân biết chắc chắn giá trị của nó không hề tầm thường. Lông mi cô khẽ run, một ý đã nảy ra trong đầu. Cô chậm rãi lùi lại hai bước, tựa vào bục phát thanh, tay trái chống lên mặt bàn, ngón tay gần nút công tắc micro thản nhiên hỏi: “Sợi dây chuyền này đẹp thật đấy, chắc hẳn rất đắt phải không?”
Nghe Lương Bảo Trân khen sợi dây chuyền mình tặng đẹp, Trần Tư Minh mừng rỡ như mở cờ trong lòng: “Cũng được, trước đây thì anh thấy đắt, nhưng giờ anh mua được rồi! Bảo Trân, em thích gì? Anh đều có thể mua cho em, chỉ cần... chỉ cần em cho anh thêm một cơ hội."
Cái dáng vẻ nghèo kiết xác xơ của Hứa Thịnh Kiệt chắc chắn không thể nào mua cho Bảo Trân sợi dây chuyền đắt giá như vậy được. Nghĩ vậy, Trần Tư Minh lại càng thêm tự tin.
"Anh thật sự cái gì cũng mua được sao?" Lương Bảo Trân khéo léo dắt câu chuyện: “Tiền ở đâu ra mà anh mua, chẳng lẽ lại đi ăn trộm ăn cướp?”
“Đương nhiên là không rồi, tiền là anh…” Trần Tư Minh suýt nữa đã buột miệng nói ra, đợi đến khi nói ra mấy chữ mới kịp phản ứng, vội vàng chuyển chủ đề: “Tóm lại, em thích gì anh cũng mua cho em!”
Lương Bảo Trân thấy người này cũng khá cảnh giác, liền chuyển hướng câu chuyện: “Anh mua cho tôi? Anh có tư cách gì mà mua đồ cho tôi? Bây giờ anh có phải là chủ nhiệm phòng mua sắm của nhà máy dệt bông nữa đâu, đến cả một công việc tử tế cũng không có, ai mà thèm để ý đến anh.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play