“Chị Thái Lệ, sau này chị đừng có nhặt được gì là uống bừa bãi nhé, lỡ có vấn đề gì thì sao?”
“Chị biết rồi, chị biết rồi, chẳng phải là đang cuống quá nên mới như vậy sao, haiz.” Trình Thái Lệ xoa xoa bụng, cô rất thích trẻ con, đặc biệt là khi nhìn thấy nhiều đứa trẻ trong sân cô lại càng ngứa ngáy trong lòng. Tại sao con của mình sau ngần ấy năm vẫn chưa thấy đâu. “Hay là thật sự có vấn đề gì rồi, có khi nào cả đời này chị không thể mang thai được nữa.”
Lương Bảo Trân nhớ lại giấc mơ đó, hơn mười năm sau ở khu tập thể, Trình Thái Lệ và Lục Nguyên đã có con, lúc đó con gái cô ấy mấy tuổi nhỉ? Không nhớ rõ, cũng không biết Trình Thái Lệ sinh con năm nào, nhưng chắc chắn là có.
Trình Thái Lệ như quả cà bị phơi sương, ủ rũ, việc không thể mang thai đã trở thành nỗi lòng của cô và Lục Nguyên.
Lương Bảo Trân an ủi cô: “Chị Thái Lệ, chị đừng căng thẳng quá, đừng suốt ngày nghĩ đến chuyện này, biết đâu ngày mai con cái sẽ đến. Thật đấy, chắc chắn chị sẽ có con, đừng lo lắng.”
Trình Thái Lệ biết Bảo Trân đang an ủi mình, cô cười gượng gạo nhìn Bảo Trân: “Chị biết rồi, cũng chẳng còn cách nào khác, haiz.”
Lương Bảo Trân chỉ thuận miệng nói vậy, nào ngờ đâu lại linh nghiệm thật.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT