“Diêu Hạo Vũ.”
“Hả?” Câu trả lời này thật nằm ngoài dự đoán, Lương Bảo Trân nhìn La Hồng Mai đang đứng giữa gió rét như một chiến thần, rồi lại nhìn Diêu Hạo Vũ đang ngồi bưng đầu chỉ muốn thốt lên một câu: “Thật là đại nghĩa diệt thân, không ngờ dì La lại giác ngộ cao đến vậy.”
Tất nhiên La Hồng Mai không phải giác ngộ đến thế, bà ta đâu có ngờ con trai mình lại là trộm, lúc này chỉ muốn cầu xin Ngụy Cẩm Vinh chuyện lớn hóa nhỏ chuyện nhỏ hóa không, liên tục nói lời ngon tiếng ngọt.
Lương Bảo Trân lại thấy buồn ngủ, thêm vào đó bên ngoài trời rất lạnh, vội vàng giục Tiểu Vĩ và Tiểu Nhã về nhà, lỡ bị cảm lạnh thì không hay.
Hai đứa trẻ tung tăng chạy về nhà, Lương Bảo Trân đi phía sau, vừa quay người lại đã nhìn thấy bên cạnh nhà mình có hai bóng người đang nấp.
Vẫn còn trộm!
“Thịnh Kiệt.” Cô khẽ động ngón út kéo nhẹ ngón tay Hứa Thịnh Kiệt, thu hút sự chú ý của anh rồi nhỏ giọng nói: “Bên bức tường phía tay trái còn hai tên trộm nữa.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT