Anh ta luôn ức hiếp kẻ yếu nhưng lại sợ kẻ mạnh, Hứa Thịnh Kiệt là quân nhân xuất ngũ, anh ta không dám chọc vào.
“Bản lĩnh? Anh có bản lĩnh gì?” Chút mềm lòng cuối cùng của Lưu Niệm Hoa cũng bị anh ta gào thét làm cho tiêu tan: “Nếu không có nhà chúng tôi, anh có cơ hội học lái xe sao? Anh có thể có được công việc lái xe buýt sao? Bây giờ thì hay rồi, anh đúng là đồ ăn cháo đá bát!”
“Chu Quốc Bình, tôi nói cho anh biết, tôi không sống như vậy nữa! Chuyện này tôi có thể không làm lớn, nhưng ly hôn là điều bắt buộc, công việc cũng phải trả lại cho tôi, con cái anh cũng đừng hòng mang đi. Đã anh với Vương Phương dan díu với nhau, vậy thì anh bảo cô ta sinh con cho anh đi!”
“Không được!” Chu Quốc Bình bật dậy, hùng hổ dọa nạt, hung dữ nhìn Lưu Niệm Hoa: "Được, ly hôn thì ly hôn, nhưng công việc và con cái đều là của tôi! Đừng có mà giở trò!”
"Anh không đồng ý phải không?" Lưu Niệm Hoa lao đến cửa, nắm chặt tay nắm cửa: “Vậy bây giờ tôi sẽ gọi người đến, để mọi người đến xem anh lăng nhăng thế nào, đến lúc đó làm ầm lên đội xe buýt, xem anh có bị đuổi việc hay không!”
"Cô! Lưu Niệm Hoa, cô thật là độc ác!" Chu Quốc Bình chỉ tay vào người phụ nữ trước mặt, miệng lắp bắp: “Tôi thật sự nhìn nhầm cô rồi, lúc trước cứ tưởng cô là một người phụ nữ dịu dàng hiền hậu, không ngờ cô lại nhẫn tâm như vậy!”
"Tôi nhẫn tâm?" Lưu Niệm Hoa dần dần hiểu ra, thì ra anh ta luôn như vậy, đổ lỗi cho người khác. Rõ ràng là anh ta bị bắt quả tang tại trận, lại quay sang trách móc mình: “Chu Quốc Bình, anh ra ngoài lăng nhăng còn trách tôi nhẫn tâm?”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play