Chu Quốc Bình đang vui vẻ bước vào nhà thì chợt nhận ra có điều gì đó không ổn, loạng choạng lùi lại hai bước. Nhìn bức tường trống phía trên cửa nhà, tấm biển với nền màu vàng và chữ màu đỏ bị vỡ thành hai nửa nằm lặng lẽ trên mặt đất.
Hai mắt Chu Quốc Bình đột nhiên đỏ lên, hét lớn: “Ai đã đập vỡ tấm bảng 'Gia đình năm tốt' của tôi?”
Lưu Niệm Hoa mở cửa, nhìn người say rượu bên ngoài, lạnh lùng nói: “Tôi đập nát.”
"Em đập vỡ sao?" Chu Quốc Bình cho là mình nghe nhầm rồi, sao Lưu Niệm Hoa lại tự đập nát tấm bảng “Gia đình năm tốt” được?
Hơn nữa giọng điệu vừa rồi của cô ấy lại có chút quái dị? So với hôm nay còn có vẻ lạnh lùng hơn, ban đêm nhìn mặt lạnh lùng đến khó chịu.
Lưu Niệm Hoa tựa hồ lại thay đổi dung mạo, cô ấy nhặt tấm biển bị vỡ thành hai đoạn trên mặt đất ném vào thùng rác cạnh bếp, trong đó có mấy lá rau thối: “À cũng không phải bị đập vỡ, không biết tấm biển rơi xuống đất lúc nào, khi đi ra em không chú ý đã dẫm vỡ thành hai đoạn."
"Em vứt đi cái gì!" Chu Quốc Bình nhìn thấy tấm biển rơi lạch cạch vào trong sọt rất đau lòng, anh ta không thèm quan tâm Lưu Niệm Hoa giẫm phải đồ vật, vội vàng tiến lên nhặt tấm biển lên dùng tay lau lau rồi lẩm bẩm: “Ngày mai anh sẽ dán lại.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT