"Được được được, phiền phức quá, thật là." Nụ cười hiện lên trên khóe mắt và khóe môi của Trình Thái Lệ, nhưng lại giả vờ tức giận, đưa tay ra: “Vậy nhanh lên mà trả tiền đi, sáu đồng.”
"Sáu đồng một hào." Lương Bảo Trân đưa thêm một hào vào tay cô ấy: “Chị cũng vất vả mang về đây.”
Một hào không phải là ít, nhưng ba chiếc khăn mặt này của Lương Bảo Trân mua quá hời. Nếu không có mối quan hệ của Trình Thái Lệ thì làm sao có được, nói là có lỗi nhưng nhìn kỹ mãi cũng không tìm ra vấn đề, cho một hào tiền công cũng là hợp lý.
"Xem em kìa, còn khách sáo như thế." Trình Thái Lệ cảm thấy thoải mái, Lương Bảo Trân là người hiểu chuyện, không có một hào cũng không sao vì dù sao cũng là giúp đỡ, người ta cũng biết tiếp nhận ân tình này.
Nói chuyện một lúc, Lương Bảo Trân mang theo ba chiếc khăn vuông rời khỏi nhà Trình Thái Lệ, đang định đi qua cổng thùy hoa để quay lại viện thứ hai thì lại gặp phải Chu Quốc Bình đang đi ra từ sân.
“Tiểu Lương, ăn cơm chưa?”
"Anh Chu, em ăn cơm rồi." Lương Bảo Trân nhìn trời đã tối. Chắc đã hơn chín giờ rồi, bốn phía im ắng. “Anh đi ra ngoài muộn thế à?”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT