"Tiểu Bố!" Tiểu Bạch mừng rỡ khôn xiết, dùng chân trước gạt đống rác xung quanh sang một bên, muốn kéo Tiểu Bố ra khỏi cái thùng rác này.

Thùng rác quá hôi, hơn nữa còn rất nhiều ruồi nhặng bay tứ tung, có con ruồi xanh lè đầu to tướng thậm chí đậu lên người Tiểu Bố.

"Tiểu Bố, cậu đừng sợ, tớ sẽ đưa cậu ra ngoài ngay."Tiểu Bạch  đầu còn bé tí, chưa lớn, chỉ to hơn hai nắm tay một chút, thân hình nhỏ xíu cũng chỉ bằng một nửa Tiểu Bố, vì vậy, khi dùng răng kéo cái túi ni lông đen bọc Tiểu Bố, trông nó có vẻ gắng sức vô cùng.

"Ừ..." Giọng Tiểu Bố rất yếu.

Tốn bao nhiêu sức lực, cuối cùng Tiểu Bố cũng được kéo ra khỏi thùng rác, nhưng tình hình của Tiểu Bố không ổn chút nào, cổ vẫn vẹo, máu tươi nhè nhẹ vẫn không ngừng chảy, Tiểu Bạch  liếm láp chỗ vết thương đó, nhưng phát hiện chẳng có tác dụng gì.

"Tiểu Bố, Tiểu Bố..." Thấy Tiểu Bố không có động tĩnh gì, Tiểu Bạch  hoảng hốt, lại lần nữa gọi Tiểu Bố.

"Cậu đừng ngủ, tớ đi tìm người khám bệnh cho cậu nhé?" Thấy Tiểu Bố vẫn không nhúc nhích, hơi thở bắt đầu yếu ớt, Tiểu Bạch sợ hãi tột độ.

Tiểu Bố sắp chết...

TiểuBạch còn bé lắm, nhưng nó biết chết là chuyện gì. Ở cửa hàng thú cưng, nó cũng từng thấy có bạn nhỏ đột nhiên một ngày kia nằm im không động đậy, thân thể cứng đờ, sau đó bị nhân viên cửa hàng thú cưng dùng túi bọc lại, đem đi xử lý.

Chết có nghĩa là không bao giờ nhìn thấy nữa.

"...Không, không cần." Tiểu Bố cố sức mở to mắt, trông cậu ấy yếu ớt đến cực điểm, mỗi lần nói đều là tiếng nức nở rất nhỏ, đứt quãng.

"Khám bệnh tốn tiền... Chủ chắc chắn không cho tớ khám đâu, tốn nhiều tiền lắm..." Tiểu Bố hít một hơi, cổ cậu ấy gần như sắp bị cắn đứt, đau đớn khiến đầu óc choáng váng, nhìn không rõ Bạch nhỏ trước mắt nữa.

Nhưng nghe giọng nói, cậu ấy liền cảm nhận được đó chính là Tiểu Bạch .

Sau khi bị cắn, cậu ấy bị ném sang một bên, lúc đó Tiểu Bố nghe thấy có người nói muốn đưa đến bệnh viện thú y, có người lại bảo đưa đi tốn kém lắm, chi bằng mua con khác, còn chủ của cậu ấy thì bị vẻ ngoài đầy máu của cậu ấy làm cho kinh hãi không thôi, cứ khóc thút thít, đợi Tiểu Bố lảo đảo bước đến bên chủ, lại bị chủ hung hăng đá văng ra.

"Tránh ra! Tránh ra!"

"Nhiều máu quá, tớ sợ lắm!"

Tiểu Bố nghe thấy chủ của mình hét lên như vậy, khóc thút thít, sau đó cậu ấy bị người ở biệt thự nhét vào một cái túi rác màu đen.

Tiểu Bố rất buồn, cũng rất tuyệt vọng.

Cậu ấy biết mình lúc này chắc chắn chết rồi.

Vết thương lớn như vậy, lại chảy nhiều máu như thế, dựa vào chính mình chắc chắn không khỏi được, khoảnh khắc đó Tiểu Bố buồn vô cùng.

Chủ của cậu ấy vì lo lắng tốn tiền, nên không cho cậu ấy chữa trị sao?

Bị ném ở thùng rác coi như đồ bỏ đi, lúc tuyệt vọng Tiểu Bố còn nhỏ giọng kêu vài tiếng, nhưng cổ cậu ấy bị thương rồi, kêu vài lần liền không còn sức, lúc sắp chết có thể nhìn thấy Tiểu Bạch , Tiểu Bố cảm thấy rất vui.

Cũng may, cậu ấy vẫn còn một người bạn.

"Tiền?" Tiểu Bạch  nghiêng đầu, không hiểu lắm.

"...Tiểu Bạch , cậu đừng quay lại chỗ chủ nữa có được không?" Sau khi Tiểu Bố nhắm mắt lại một lúc lâu, cậu ấy đột nhiên nói như vậy.

Tiểu Bạch tuy rằng không hiểu lắm, nhưng vẫn rất ngoan ngoãn gật đầu.

"Tớ nghe cậu, Tiểu Bố."

"Tiểu Bạch  xinh đẹp như vậy, chắc chắn sẽ có một chủ tốt bụng nhận nuôi cậu." Tiểu Bố cười nói.

"Cậu đừng đi chỗ đó, chỗ đó có chó... cắn, đau lắm đau lắm..." Quá đau, đau đến mức muốn chết.

Hơn nữa chủ còn rất thích chỗ đó, cậu ấy không biết vì sao chủ lại thích cái nơi như thế, cậu ấy nghe Tiểu Bạch  kể rồi, trước kia cũng từng đi một lần...

"Ừ..." Tiểu Bạch  gật đầu.

"Tớ đi tìm người cứu cậu, cậu nhất định sẽ ổn..." Tiểu Bạch khăng khăng nói, Tiểu Bố bị thương quá nặng, nhưng hiện tại vẫn còn nói chuyện được, nó không muốn Tiểu Bố chết.

"Không cần đâu, Tiểu Bạch ... Đợi tớ chết rồi, cậu chôn tớ được không?" Giọng Tiểu Bố càng ngày càng nhỏ.

Tiểu Bạch rất hoảng, cũng rất sợ hãi, nó cứ quanh quẩn bên cạnh Tiểu Bố, liếm láp bộ lông trên người Tiểu Bố, nghĩ như vậy Tiểu Bố sẽ thoải mái hơn một chút.

"Ừ..." Giọng Tiểu Bố rất nặng nề.

"Tớ sợ đau, đau quá... Tớ sợ sau khi chết, sẽ có sâu cắn tớ, đau quá tớ khó chịu lắm... Tớ thật sự khó chịu..." Đây là câu cuối cùng Tiểu Bố nói, sau khi nói xong, hơi thở của cậu ấy bắt đầu yếu dần, mặc cho Tiểu Bạch gọi thế nào, chú mèo tai cụp nằm trong vũng máu cũng không còn đáp lại.

Mãi cho đến khi chú mèo tai cụp toàn thân dính máu đã không còn hơi thở, thân thể cứng đờ, chú mèo con lông trắng vây quanh không ngừng liếm láp bạn mình cúi đầu, không ngừng dùng đầu dụi, phát ra tiếng kêu meo thảm thiết.

Nhưng mà giờ phút này, ở gần thùng rác trước biệt thự, không có người đi đường nào đi ngang qua, chỉ có chú mèo nhỏ chậm chạp không chịu rời khỏi bên cạnh bạn mình.

Cùng với tiếng nức nở của chú mèo nhỏ dịu dần, chú mèo nhỏ bắt đầu tha chú mèo đã chết đến ven đường bụi hoa, nó bắt đầu dùng chân đào đất, đào một cái hố nông rồi chôn chú mèo kia xuống.

Nó ở lại đó rất lâu rất lâu, vùi thêm hết lớp đất này đến lớp đất khác, mãi cho đến khi trời tối mịt, ngày hôm sau mới rời đi.

Nó trở thành một con mèo hoang.

Một con mèo nhỏ chưa lớn, trốn khỏi tòa nhà của chủ, lớn lên ở cửa hàng thú cưng bắt đầu cuộc sống lang thang.

Sau một năm trời lang thang bên ngoài, nó bắt đầu hiểu vì sao lúc trước Tiểu Bố bảo nó rời khỏi chỗ chủ.

Tiểu Bố có lẽ đã lường trước được, những ngày sau này của cậu ấy sẽ không tốt đẹp gì, theo một người chủ vô trách nhiệm, hơn nữa người chủ đó còn thích tham gia những bữa tiệc như vậy, sớm muộn gì cũng chết.

Lang thang bên ngoài, còn có thể cố gắng sống sót.

Lang thang bên ngoài đã hơn một năm, Tiểu Bạch  học được rất nhiều điều, lúc thả lỏng cảnh giác nghỉ ngơi, nó luôn nghĩ đến Tiểu Bố.

Cậu ấy từng nói với nó: "Chúng ta là bạn mà."

"Chúng ta là bạn tốt, đồ ăn phải chia sẻ."

Tiểu Bố không chỉ cho nó đồ ăn, còn dạy nó rất nhiều thứ.

Cậu ấy còn nói: " Tiểu Bạch  cậu xinh đẹp như vậy, đôi mắt rất đẹp, sau này nhất định sẽ gặp được một người chủ tốt."

Người chủ tốt...

Nhưng nó đã không gặp được ai cả.

Nó không dám đến gần đám đông, nhìn thấy người là luôn chọn cách nhanh chóng bỏ đi, đứng từ xa quan sát.

Không biết vì sao, nó luôn mang trong lòng sự cảnh giác và kháng cự rất lớn đối với loài người, có lẽ vì lang thang quá lâu, nó đã sinh ra sự bài xích lớn với thế giới bên ngoài.

Nhưng đồng thời, sâu trong lòng Tiểu Bạch  vẫn khát khao lời nói của Tiểu Bố có thể trở thành hiện thực, sẽ có một người chủ thật tốt đón nó về nhà.

Ngày tháng lang thang rất vất vả, nó không sợ hãi, nhưng gần đây đánh nhau với mấy con chó hoang, nó bị thương rất nặng, cơ thể nó cũng bắt đầu có vấn đề, lông rụng rất nhiều, sức lực cũng ngày càng yếu, Tiểu Bạch  sợ hãi.

Có phải nó cũng giống Tiểu Bố, sắp chết rồi, sau đó nằm im bất động trên mặt đất, bị chôn dưới đất, không bao giờ xuất hiện nữa...?

Ngay lúc nó tuyệt vọng nhất, nó gặp được người chủ thứ hai của cuộc đời, cũng là người chủ cuối cùng, duy nhất của nó.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play