Nuôi mèo mà không thấy mèo đâu, Ôn Minh Thành lúc ấy cảm giác mình như mất đi thứ gì đó rất quý giá.
Cái loại mất mát đau thương khiến ảnh đế thất thần lạc phách, mất một con mèo chẳng khác nào mất một đứa con.
Lúc ấy Ôn Minh Thành còn rất tự trách, nếu anh để tâm hơn một chút, mèo của anh đã không mất rồi.
Cũng may mèo của anh không mất, còn vô cùng lanh lợi, cư nhiên biết cả chuyện nhập cư trái phép thế này, Ôn Minh Thành ôm cục bông mềm mại xù xì trong lòng, đến bây giờ anh vẫn không hiểu, Tiểu Bạch đã trốn vào rương hành lý của anh bằng cách nào.
anh rõ ràng nhớ rương hành lý đã kéo khóa và cài cẩn thận, người đưa anh đến đoàn phim là xe riêng, địa điểm khai máy đầu tiên của đoàn phim là một cổ thành ở tỉnh khác. Nói là cổ thành, nhưng thực ra là phim trường, sau này bỏ tiền lớn xây dựng, đoàn phim cũng thuê, đến nơi này, tự lái xe mất sáu tiếng đồng hồ, mà suốt sáu tiếng đồng hồ đó mèo của anh vẫn nằm trong rương hành lý.
Ôn Minh Thành lúc này thật sự đau lòng muốn chết, thời gian dài như vậy, chẳng khác nào làm chủ nhân buồn bực đến phát điên.
Cũng may rương hành lý của anh là loại vải.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT