Trong lúc ngủ mơ, Nhạc Tâm lờ mờ cảm giác được có ánh mắt nóng rực rơi xuống mặt cô, không muốn xa rời, mến mộ, các cảm xúc rất chân thực, nóng bỏng bỏng người.
Cô mở mắt ra, đối diện với mắt Trữ Vệ, một đôi mắt tràn ngập khát vọng và mong đợi.
Trời còn chưa sáng, màn cửa kéo chặt, trong phòng tối om. Ngũ giác của thần tiên nhạy cảm,trong khoảng tối om này, Nhạc Tâm có thể nhìn ra Trữ Vệ đang rất phấn chấn tinh thân, không hề giống dáng vẻ vừa tỉnh lại.
Thổ địa bà ba Trữ Vệ được cùng hưởng tiên lực và tuổi thọ thổ địa bà bà, tất nhiên cũng có thể nhìn thấy Nhạc Tâm đã tỉnh lại. Anh cười với cô một tiếng, dùng ngữ điệu nũng nịu, dính nhớp kêu một tiếng: "Vợ..."
Trước kia lúc yêu đương, giữa hai người không có bất kỳ xưng hô thân mật gì. Anh gọi cô là "Nhạc Tâm", cô gọi anh là "Trữ Vệ" . Trữ Vệ từng thử gọi Nhạc Tâm là "Tâm tâm", Nhạc Tâm chấn động toàn thân thân nổi da gà, sau đó từ chối. Trữ Vệ khổ sở, cho rằng Nhạc Tâm không đủ thích cô, anh chỉ kêu từ láy của tên cô, cô đã không chịu rồi, —— cô không biết anh muốn gọi cô là "Cục cưng", "Thân ái" hơn sao?
Trữ Vệ không cảm thấy buồn nôn, anh nghe theo tiếng nội tâm kêu gọi, tự nhiên mà có, trong lòng anh, Nhạc Tâm chính là bảo bối.
Sau khi lĩnh giấy kết hôn xong, Trữ Vệ trân trọng mà cẩn thận bắt đầu gọi Nhạc Tâm là "vợ", sợ cô lại từ chối anh còn lấy giấy kết hôn ra cho thấy anh xưng hô hợp pháp.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play