Bắc Hòa bị mạnh mẽ lấp đầy thức ăn cho chó vào miệng, hắn yên lặng nhặt xẻng sắt bên chân lên, hắn muốn đi đào đất, dùng cách chảy mồ hôi để thay những giọt nước mắt mà hắn muốn rơi vì cẩu độc thân.
Nhạc Tâm không có hứng thú với chuyện thời đại học có người theo đuổi mà Trữ Vệ nói, cô cảm thấy hứng thú hơn là: "Sao tiên thái tử tìm tới được chỗ này?"
Cô đè vai Bắc Hòa để hắn xoay tròn ba trăm sáu mươi độ tại chỗ, đối mặt với cô: "Thẳng thắn sẽ được khoan hồng, kháng cự sẽ bị nghiêm trị, nói đi!"
Bắc Hòa không phục: "Bạch Hổ với Con Dấu đều biết cô ở đây, tại sao hết lần này tới lần khác cho là tôi nói cho anh ta biết?"
Nhạc Tâm: "Nếu là Bạch Hổ hay Con Dấu thì chỉ sợ giờ phút này, bọn họ nên quỳ gối trước mặt ta kêu ba tha mạng."
"Đúng, chính là tôi nói đấy, anh ta truyền âm hỏi tôi nên tôi nói." Bắc Hòa đem hung hăng gõ lung tung cái xẻng xuống mặt đất, nói năng hùng hồn đầy lý lẽ: "Thế nào, ba Trữ của tôi đẹp trai như vậy, chẳng lẽ không thể gặp người khác được?"
Tiên Thái tử thích Nhạc Tâm, nhưng Bắc Hòa cảm thấy nhất định phải chặt đứt tâm tư của hắn, tránh cho ngày ngày nhớ thương, khó chịu. Không thể để mỗi mình hắn ăn cẩu lương được, phải làm cho tiên Thái tử nếm thử, cũng ngon lắm.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT