Buổi sáng hôm đó, Kỳ Tư Niên ở phòng làm việc, Trọng Hy Nhiên ở phòng khách, hai người nước sông không phạm nước giếng.

Bữa trưa cũng không có giao lưu gì.

Trước khi ra ngoài, Trọng Hy Nhiên do dự nửa phút về việc có nên báo cáo hay không, cuối cùng quyết định thôi.

Dù sao Kỳ Tư Niên cũng chưa từng hỏi lịch trình của cô, cô đột nhiên báo cáo nghe có vẻ rất hám lợi.

Thời gian gần đến, Trọng Hy Nhiên thay quần áo chuẩn bị ra ngoài, Kỳ Tư Niên vừa từ trên lầu đi xuống.

Anh mặc bộ đồ thể thao tay ngắn quần ngắn màu đen ướt đẫm mồ hôi, dính sát vào người, lộ ra đường nét cơ ngực, rõ ràng là vừa chạy bộ xong.

Anh nhìn cô, mái tóc ngắn ướt nhỏ vài giọt nước trên trán.

Trọng Hy Nhiên vô thức báo cáo lịch trình: "Em hẹn đi Họa Chanh nói chuyện đầu tư phim."

Kỳ Tư Niên gật đầu: "Mấy giờ?"

Trọng Hy Nhiên: "4 giờ."

Kỳ Tư Niên liếc nhìn đồng hồ: "Đợi anh vài phút, đúng lúc anh cũng ra ngoài, tiện đường đưa em đi."

Trọng Hy Nhiên hơi giật mình, hơi thở không tự chủ chậm lại: "Được."

Cô ngồi trên sofa, nhìn kim giây trên đồng hồ tường nhảy từng nhịp, nghe thấy tiếng nước trong phòng tắm vang lên, có chút ngẩn ngơ.

Không biết tại sao Kỳ Tư Niên đột nhiên muốn đưa cô đi.

Có lẽ vì động thái kỳ quặc của Hoắc Tân?

Mười phút Kỳ Tư Niên đã thu dọn xong, không làm lỡ thời gian của cô.

Trên đường hai người cũng không nói gì, diễn một vở kịch câm cực kỳ khó xử.

Doãn Thái khoảng bốn mươi tuổi, để râu ngắn, rất có phong phạm của một ông chú văn nghệ.

Trên tay ông là cuốn kịch bản phim mỏng: "Đạo diễn Trọng, thật lòng mà nói, kịch bản của cô khiến tôi nhớ đến cô gái tôi thầm thương hồi mười tám mười chín tuổi, rất cảm động."

Trọng Hy Nhiên mỉm cười: "Cảm ơn."

Doãn Thái: "Chân thực lại khiến người ta cảm thấy có sự đồng cảm, không biết có phải là câu chuyện của đạo diễn Trọng không?"

Trọng Hy Nhiên uống ngụm trà trước mặt, không đáp.

Chuyện cô và Hoắc Tân đã xôn xao, trong giới chắc cũng đều biết.

Doãn Thái cười: "Xin lỗi, tôi không có ý dò hỏi chuyện riêng, chỉ là cảm thấy người làm phim nên đủ chân thành, mở lòng, đổ hết tình cảm của mình, không có gì phải xấu hổ."

Trọng Hy Nhiên đặt cốc giấy xuống, ôn nhu nói: "Đương nhiên, tôi thực sự đã đổ hết tình cảm, rất nhiều chi tiết trong kịch bản này đều do tôi tự tay sửa. Nhưng nó thực sự không phải câu chuyện của tôi, mà là do một nam sinh năm hai Bắc Ảnh viết."

Hàm ý, góc nhìn câu chuyện là góc nhìn nam, cô là nữ hoàn toàn không thể viết ra góc nhìn nam dễ gây đồng cảm như vậy.

"Vậy à." Doãn Thái gật đầu: "Đầu tư không thành vấn đề, tôi hy vọng bộ phim này có thể nhanh chóng khởi quay, kịp công chiếu mùa hè năm sau, phim chi phí thấp không gánh được việc kéo dài."

Trọng Hy Nhiên: "Tôi hiểu, về tôi sẽ cùng nhà sản xuất bắt đầu chuẩn bị."

"Vậy hôm nay chúng ta ký hợp đồng." Doãn Thái đưa tay: "Đạo diễn Trọng, hợp tác vui vẻ."

Trọng Hy Nhiên không ngờ đối phương hiệu suất cao như vậy, lập tức đồng ý: "Cảm ơn tổng giám đốc Doãn, hợp tác vui vẻ."

Ký xong hợp đồng, Trọng Hy Nhiên ra ngoài, Doãn Thái gọi điện thoại.

"Hợp đồng ký xong rồi, thật tiếc, tổng giám đốc Hoắc không thể tự mình đến."

Hoắc Tân đứng bên cửa sổ văn phòng, nhìn tòa nhà Kỳ thị đối diện: "Cảm ơn tổng giám đốc Doãn, bây giờ chưa phải lúc."

Hiện tại Trọng Hy Nhiên chỉ muốn tránh mặt anh, muốn nói chuyện cũng không có cơ hội.

Cúp máy, anh nói với người môi giới bất động sản đứng sau: "Chọn chỗ này."

Trước khi rời Họa Chanh, Trọng Hy Nhiên vào nhà vệ sinh.

Rửa tay xong nhận được điện thoại của tổng giám đốc Gia Hòa - Trần Thịnh, giọng điệu ân cần: "Cô Trọng, tôi xem kịch bản "Thầm yêu" của cô, viết thực sự quá hay, cô xem khi nào rảnh, chúng ta nói chuyện cụ thể về việc đầu tư?"

Sau khi quan hệ của cô và Kỳ Tư Niên bị phơi bày, hai ngày nay liên tục có người tìm cô đầu tư phim, đều là nhìn vào mặt Kỳ Tư Niên.

Chỉ có Doãn Thái là tìm cô trước đó.

Cô lịch sự cảm ơn: "Xin lỗi tổng giám đốc Trần, tôi đã ký hợp đồng với Họa Chanh rồi."

Trần Thịnh nghĩ mấy ngày trước Trọng Hy Nhiên đang bận xử lý tin đồn, chắc không có tâm trí để ý đến phim, cố ý đợi hai ngày mới liên lạc, không ngờ tên Doãn Thái này quá xảo quyệt.

Không dựa được hơi Kỳ Tư Niên, ông ta tức đến nghiến răng, cũng chỉ có thể nói: "Vậy thật là tiếc, lần sau cô có kịch bản nhớ nghĩ đến tôi."

Nói xong, ông ta lập tức báo cáo tình hình với Kỳ Tư Niên.

"Như vậy thì không làm phiền tổng giám đốc Trần." Kỳ Tư Niên bình thản: "Nhưng ơn này của tổng giám đốc Trần tôi nhớ rồi."

Kỳ Tư Niên đang chơi bi-a với bạn thân Hứa Tấn và Chu Húc Nghiêu ở hội quán.

Cúp máy, anh nghe thấy tiếng trêu chọc bên cạnh: "Chà, Hy Hy của chúng ta được lòng người thật đấy, người người tranh giành, dự án cũng người người tranh giành?"

Kỳ Tư Niên thu điện thoại, cây cơ bi-a vung ra: "Cậu thua rồi."

"Tôi cái..." Chu Húc Nghiêu không nhịn được chửi thề: "Này chứ, mỗi ván anh đánh mấy cú là kết thúc, anh không thấy chán sao?"

Hứa Tấn "chép miệng": "Đáng đời."

Chu Húc Nghiêu: "..."

Anh ta tạo nghiệp gì mà kết bạn với hai người này?

Kỳ Tư Niên một tay chống cơ, đáp không đúng câu hỏi: "Không ai có thể cướp người từ tay tôi."

Chu Húc Nghiêu giơ ngón tay cái cho anh: "Bá đạo."

Ba người hơi mệt, ngồi xuống uống nước, Chu Húc Nghiêu nói với giọng điệu hài hước: "Hôm đó tôi ở hội quán Đình thấy Trọng Hy Nhiên gặp Hoắc Tân nên báo cáo với anh, còn tưởng anh sẽ nhân cơ hội ly hôn, không ngờ lại kích thích tinh thần chiến đấu của anh."

Anh ta vòng tay qua vai Kỳ Tư Niên, lả lướt: "Anh nói xem anh cũng không thích Trọng Hy Nhiên, cớ gì phải tốn sức như vậy?"

Kỳ Tư Niên không đáp.

Chu Húc Nghiêu quay đầu hỏi: "Anh Tấn, nói có phải không?"

Hứa Tấn giơ tay: "Đừng kéo tôi vào, câu hỏi ngu ngốc này chỉ có cậu hỏi được."

Trọng điểm của Chu Húc Nghiêu lập tức lệch: "Này, ý cậu là gì? Chửi ai đấy..."

Kỳ Tư Niên chê anh ồn, đứng dậy đi sang một bên gọi điện cho Trọng Hy Nhiên.

Trọng Hy Nhiên vừa lau tay định ra khỏi nhà vệ sinh, trong gương xuất hiện một người, bạn học đại học - đạo diễn Nhan Diệc Khả.

Nói cũng lạ, Trọng Hy Nhiên không nhớ mình từng đắc tội với cô ấy, nhưng không hiểu sao cô ấy luôn không ưa mình.

Quả nhiên, Nhan Diệc Khả thấy cô bèn không nhịn được mở miệng: "Đây không phải là tiểu thư Trọng sao? Cô không phải dựa vào chồng nhận đầu tư của Gia Hòa rồi sao? Sao còn hạ mình đến Họa Chanh kéo đầu tư?"

Cô dựa vào Kỳ Tư Niên nhận đầu tư của Gia Hòa khi nào?

Trọng Hy Nhiên ngẩng đầu nhìn cô ấy: "Cô thực sự càng ngày càng thụt lùi, giờ đến tin tức nóng cũng không nắm được?"

Nhan Diệc Khả châm biếm: "Trần Thịnh chính miệng nói sẽ chuyển đầu tư phim của tôi cho cô, còn không phải..."

Điện thoại đột nhiên reo, Trần Thịnh gọi đến, cô ấy lập tức nghe máy: "Tổng giám đốc Trần."

Trần Thịnh: "Đạo diễn Nhan, phim của phu nhân Kỳ đã nhận được đầu tư rồi, khi nào cô rảnh, chúng ta nói chuyện tiếp về phim của cô?"

Nhan Diệc Khả: "... Được."

Trọng Hy Nhiên mỉm cười nhìn cô ấy: "Vả mặt đau không?"

Nhan Diệc Khả: "..."

Trọng Hy Nhiên lười nhác đối phó với cô ấy, bước ra ngoài.

Nhan Diệc Khả do dự một chút, cũng đi theo: "Thôi được, lần này là tôi không đúng."

Trọng Hy Nhiên: "Hừ."

Nhan Diệc Khả bị một bầu khí tức đọng trong ngực.

Bước ra cửa chính, điện thoại của Trọng Hy Nhiên reo.

Đúng là Kỳ Tư Niên.

Kỳ Tư Niên hầu như chưa từng gọi điện cho cô, Trọng Hy Nhiên lập tức nghe máy.

Giọng Kỳ Tư Niên rất lạnh: "Nói chuyện xong chưa? Anh đến đón em."

Nhan Diệc Khả thấy khuôn mặt lạnh lùng của cô lập tức nở nụ cười ngoan ngoãn như thỏ trắng.

"Vừa nói xong, anh không rảnh thì không cần cố ý đến đón em đâu, em gọi xe về cũng được."

Đầu dây bên kia không biết nói gì, giọng Trọng Hy Nhiên ngọt đến mức dính: "Được, em đợi anh."

Nhan Diệc Khả suýt nữa tưởng mình hoa mắt.

Trọng Hy Nhiên sao lại thay đổi như vậy?

Trong trường đại học cô lúc nào cũng mạnh mẽ, kiêu ngạo, ra lệnh, như thể mọi người đều phải nghe cô, bây giờ lại hoàn toàn thay đổi?

Hai người đứng trên bậc thềm cửa chính đợi xe, không ai nói với ai.

Một lúc lâu, Nhan Diệc Khả không nhịn được châm biếm: "Xem ra tin đồn trên mạng cũng không sai, làm phu nhân hào môn không dễ đâu."

"Cô không hiểu đâu." Trọng Hy Nhiên liếc mắt đầy ý tứ: "Tôi đối với chồng tôi không nhịn được trở nên ngoan ngoãn, đại khái đây chính là sức mạnh của tình yêu."

Nhan Diệc Khả: "..."

Thật là nhiều năm không gặp, nghệ thuật làm trà xanh cũng tiến bộ.

Trọng Hy Nhiên nở nụ cười thảo mai với cô ấy, quay đầu, đúng lúc nhìn thấy Kỳ Tư Niên.

Không biết anh đến từ lúc nào, cửa kính xe mở, không chút biểu cảm nhìn cô, không biết có nghe thấy lời cô vừa nói không.

Trọng Hy Nhiên lập tức nắm chặt túi xách, hơi hoảng hốt lên xe.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play