Đang chìm đắm trong cảm giác vô cùng hạnh phúc, Kỳ Hoành đột nhiên cảm thấy háng nóng rực đau đớn, cả người giật mình run lên. Cái run này không phải chuyện nhỏ — Kỳ Hoành hoảng hốt nuốt phải một ngụm nước lớn, lúc này mới nhận ra mình đang ở dưới nước! Nào là mỹ nhân ngư, nào là tiên cảnh nhân gian, nào là hạnh phúc — tất cả đều biến mất. Xung quanh cậu chỉ còn là làn nước sâu không thấy đáy và những con cá đang nhìn cậu như thể sắp chết đuối đến nơi.
Kỳ Hoành cảm thấy mình sắp không trụ nổi nữa, dùng chút sức lực còn lại liều mạng bơi về phía trước. Vừa mới đạp lên vài tảng đá dưới nước thì đột nhiên bị thứ gì đó túm lấy cổ chân. Kỳ Hoành quay đầu lại nhìn, nhưng dưới làn nước đen thẫm chẳng thấy gì cả, chỉ cảm nhận được một luồng sức mạnh cực lớn đang kéo cậu xuống đáy. Lúc này, cảm giác bỏng rát ở đùi lại càng dữ dội, đầu óc cũng ngày càng tỉnh táo hơn. Theo bản năng, cậu đưa tay nắm lấy háng mình — một vật cứng bị túm ngay trong tay. Trong lúc vùng vẫy, cậu thấy giữa các ngón tay có ánh sáng lấp lóe. Kỳ Hoành không nghĩ ngợi gì, lập tức thò tay vào túi quần, móc ra một vật giống như một chiếc phiến kim loại nhỏ rồi dứt khoát ném mạnh về phía thứ đang túm lấy cổ chân!
Ngay lập tức, cậu nghe thấy một tiếng hét chói tai, không rõ là của nam hay nữ. Tiếng hét như muốn xuyên thủng màng tai, và ngay sau đó, lực kéo ở cổ chân cũng biến mất. Kỳ Hoành như kẻ sắp chết đuối, liều mạng bơi về phía trước, chỉ nhảy một cái đã trồi lên khỏi mặt nước và leo lên bục đá gần đó.
Cậu ngồi trên bục, vừa ho vừa nôn nước ra từng ngụm, nước mắt cũng tuôn không ngừng. Biết rõ nơi này tuyệt đối không thể ở lại lâu, Kỳ Hoành kéo theo cơ thể đang run rẩy định rời đi. Nhưng vừa xoay người, chân lại bị túm lấy lần nữa!
Lần này Kỳ Hoành nhìn thấy rõ — một con búp bê xấu xí đang bám chặt lấy cổ chân mình. Sức mạnh nó lớn kinh khủng, liều mạng kéo cậu trở lại mặt nước. Kỳ Hoành lạnh cả da đầu, chợt nhớ đến lời Hạ Lăng Ca dạy mình trước đó, liền hét lớn: “Lâm binh đấu giả, đấu giả…” Mẹ nó, quên mất đoạn sau rồi!
Kỳ Hoành chửi một câu, con búp bê xấu xí bắt đầu từ cổ chân bò dần lên trên. Cậu vùng vẫy đạp mạnh nhưng nó cứ bám dính lấy không buông, càng lúc càng tiến gần hơn, mang theo mùi tanh cá khiến người khác muốn nôn.
Búp bê bò đến bụng cậu, thân thể Kỳ Hoành hoàn toàn không nhúc nhích được, như bị đè bởi một tảng đá lớn. Con búp bê xấu xí, dữ tợn kia giơ cánh tay ngắn ngủn định đánh xuống bụng Kỳ Hoành.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play