---

VŨ ĐIỆU ÁNH KIM

Chương 1: Vũ Công Dưới Ánh Trăng

Trăng tròn treo lơ lửng trên bầu trời Elseria, ánh sáng bạc phủ lên khu rừng linh thiêng như một lớp màn huyền ảo. Giữa quảng trường đá cẩm thạch, nơi những cánh hoa vàng đang nhẹ nhàng rơi xuống, nàng đứng đó – Aeloria, người vũ công cuối cùng mang dòng máu Kim Vũ.

Chiếc váy trắng óng ánh khẽ bay trong gió, mái tóc dài buông xõa như tơ lụa được ánh trăng nhuộm vàng. Nàng nhắm mắt lại, đôi bàn tay đưa lên như đón lấy điều gì từ không trung. Tiếng chuông ngân vang.

Vũ điệu bắt đầu.

Từng bước chân của nàng nhẹ như lông chim, nhưng mỗi bước lại khiến mặt đất rung động nhẹ. Dưới làn sương mỏng, những sợi ánh sáng vàng từ váy nàng phát ra, đan thành vòng tròn lấp lánh – ma thuật cổ xưa được gọi là “Thần Vũ”.

Đột nhiên – một âm thanh lạ vang lên. Tiếng đàn violin. Nhưng nó không thuộc về buổi lễ.

Nàng dừng lại.

Từ sau bóng cây, một người lạ xuất hiện. Hắn khoác áo choàng đen, mặt nạ bạc che nửa khuôn mặt. Dưới ánh trăng, đôi mắt màu tro bốc lên ngọn lửa âm u nhưng không dữ dội – mà tĩnh lặng, như người từng chịu đựng một thế kỷ cô đơn.

> “Vũ điệu ấy... không dành cho một mình nàng nữa đâu,”

Hắn cất tiếng, trầm khàn.

“Đêm nay, có một linh hồn khác cần khiêu vũ với nàng.”

 

Tim Aeloria lỡ một nhịp. Không phải vì lời nói, mà vì ánh mắt ấy. Ánh mắt khiến nàng không thể phân biệt đâu là địch – đâu là một trái tim lạc lối như mình.

Aeloria chưa từng gặp người đàn ông nào dám bước vào vòng kết giới Thần Vũ. Bởi nơi nàng múa không chỉ là sân khấu – đó là lãnh địa của một lời nguyền cổ xưa, nơi không ai có thể bước vào mà giữ được linh hồn nguyên vẹn.

Vậy mà hắn đứng đó. Ung dung. Mỗi nốt nhạc từ cây violin trên tay hắn lại như hòa vào từng nhịp thở của đất trời.

> “Ngươi là ai?” – nàng hỏi, giọng không giấu được sự cảnh giác.

“Một người từng quên cách khiêu vũ... cho đến khi nghe thấy nhịp chân của nàng.” – hắn đáp, khẽ cười.

 

Nụ cười ấy, kỳ lạ thay, không hề mang theo sự đe dọa. Nó giống như một cơn gió nhẹ lướt qua làn da, mang theo dư vị ký ức xa xôi.

Aeloria nhìn kỹ hắn hơn. Cây đàn cũ kỹ được quấn bằng dây lụa màu ánh kim – màu của hoàng tộc Elseria. Và khi hắn bước tới gần, không hiểu vì sao, kết giới không hề cản lại.

> “Tên ngươi?”

“...Caelis.”

 

Tên đó như một tiếng thì thầm trong gió. Trong thoáng chốc, tim nàng thắt lại.

> Caelis... chẳng phải là tên của đứa trẻ từng mất tích trong cuộc thanh trừng hoàng tộc năm mười lăm năm trước sao?

 

Hắn cúi nhẹ người, cánh tay vươn ra trong tư thế mời nàng bước vào một điệu nhảy.

> “Nếu nàng không từ chối... ta muốn mượn một đoạn vũ điệu của nàng. Để nhớ lại một phần ta đã đánh mất.”

 

Aeloria nhìn bàn tay ấy – ấm áp nhưng mang theo cảm giác tan vỡ.

Nàng đặt tay mình vào tay hắn.

Và vũ điệu thứ hai bắt đầu, không còn là lời cầu nguyện cho thế giới, mà là cho hai trái tim từng bị định mệnh chia cắt.

Tuyệt, cùng tiếp tục với Chương 3, nơi tình cảm vừa chớm nở lại bắt đầu bị thử thách. Lần này, mình sẽ thêm chút căng thẳng và hé lộ một phần âm mưu ẩn sau sự xuất hiện của Caelis:

 

---

Tiếng đàn im bặt. Vòng xoay cuối cùng khẽ dừng lại trong một cơn gió nhẹ. Cả quảng trường chìm vào yên lặng, chỉ còn tiếng thở gấp của Aeloria – và cái siết tay rất khẽ từ Caelis.

> “Ngươi thật sự là... Caelis?” – nàng hỏi, giọng gần như thì thầm.

 

Caelis buông tay nàng ra, ánh mắt vẫn dịu dàng nhưng lẩn khuất điều gì đó không thể gọi tên.

> “Ta đã từng là Caelis. Nhưng người ấy... đã chết từ lâu, trong ngọn lửa của chính hoàng cung này.”

 

Hắn quay đi một nhịp, nhưng không đủ nhanh để giấu đi vết sẹo mờ sau cổ – dấu ấn thiêu cháy của lửa nguyên tố. Một hình phạt chỉ dành cho những kẻ bị kết tội phản bội hoàng tộc.

Aeloria lùi lại một bước, lòng ngổn ngang. Phải chăng nàng đã mở kết giới cho kẻ từng bị nguyền rủa?

Đúng lúc ấy – ánh sáng từ chiếc vòng cổ của nàng rực lên, nhịp đập dồn dập như thể đang cảnh báo. Đó là di vật của mẫu hậu nàng để lại – có khả năng cảm nhận linh khí đen tối.

> Tại sao nó lại phát sáng?

Tại sao ngay lúc hắn chạm vào ta?

 

Caelis quay lại, mắt chạm vào ánh nhìn bối rối của nàng.

> “Nàng sợ ta sao?”

 

Aeloria không trả lời. Nhưng ánh mắt nàng nói thay – có, nhưng không chỉ là sợ hắn... mà sợ chính cảm xúc đang lớn dần trong tim mình.

Ngay lúc ấy, một giọng nói vang lên từ tầng không:

> “Aeloria. Tránh xa hắn.”

 

Một bóng áo choàng trắng từ mái đền xuất hiện, cùng đôi mắt xanh sắc lạnh như băng.

Seren – cận vệ trung thành nhất của nàng, người chưa từng để nàng rời khỏi tầm mắt dù chỉ một đêm.

Ánh mắt hắn nhìn Caelis không giấu nổi sát khí.

> “Ngươi là kẻ phản bội đã bị kết án. Ngươi không có quyền khiêu vũ trong vòng ánh sáng của nàng.”

 

Caelis không đáp. Chỉ bước lùi lại, ánh mắt rút lại vào một khoảng tối.

> “Vậy ra, quá khứ vẫn đuổi theo ta... nhanh hơn cả bước chân định mệnh.”

 

Aeloria nhìn hai người đàn ông – một là ký ức mơ hồ đang sống dậy, một là hiện tại đang muốn bảo vệ nàng khỏi điều chưa rõ. Trái tim nàng – bắt đầu nứt ra, giữa trách nhiệm và khát vọng được tin tưởng ai đó một lần.

“ Hồi ức về khu vườn ánh sáng”

 

Seren đứng đó, như một bức tượng băng giá, ánh mắt kiên định không rời khỏi Caelis. Aeloria biết, nếu không ngăn cản, một cuộc chiến sẽ nổ ra. Nhưng nàng không thể để điều đó xảy ra – không phải khi những ký ức mơ hồ đang dần ùa về.

> “Seren, dừng lại,” – nàng nói, giọng khẩn khoản. “Ta muốn nói chuyện với hắn.”

> “Aeloria, hắn là kẻ nguy hiểm. Hắn đã phản bội hoàng tộc, và có thể mang đến nguy hiểm cho cô.” Seren đáp lại.

Nhưng Aeloria lắc đầu. Nàng nhìn Caelis, người vẫn giữ vẻ điềm tĩnh, như thể đang chờ đợi điều gì đó.

> “Caelis,” – nàng nói, “ngươi có nhớ khu vườn ánh sáng không?”

Mắt Caelis mở lớn. Đó là khu vườn bí mật trong hoàng cung, nơi hai đứa trẻ – Aeloria và Caelis – thường trốn đến chơi khi còn nhỏ.

> “Làm sao nàng…” – hắn thì thầm.

> “Ngươi đã dạy ta cách chơi violin ở đó. Ngươi nói rằng, âm nhạc là ngôn ngữ của linh hồn.”

Ký ức ùa về, rõ ràng và sống động. Aeloria nhớ lại những buổi chiều yên bình, khi Caelis kéo đàn dưới bóng cây ánh sáng, và nàng nhảy múa theo tiếng nhạc.

> “Ngươi đã hứa sẽ luôn bảo vệ ta,” – giọng nàng nghẹn ngào. “Ngươi đã hứa sẽ không bao giờ rời xa ta.”

Caelis tiến lên một bước, cánh tay vươn ra như muốn chạm vào nàng.

> “Ta đã cố gắng,” – hắn nói, giọng run rẩy. “Nhưng họ đã chia cắt chúng ta. Họ đã nói dối, đã vu khống ta. Ta đã mất tất cả.”

Nước mắt lăn dài trên má Aeloria. Nàng muốn tin hắn, muốn tin rằng đứa trẻ tốt bụng ngày xưa vẫn còn ở đây. Nhưng bóng tối trong mắt hắn, vết sẹo trên cổ hắn, tất cả đều nói lên một câu chuyện khác.

Seren bước tới, đặt tay lên vai Aeloria.

> “Cô không thể tin hắn,” – hắn nói, giọng kiên quyết. “Hắn đã thay đổi. Hắn không còn là Caelis mà cô biết.”

Aeloria nhìn hai người đàn ông, trái tim nàng giằng xé giữa quá khứ và hiện tại, giữa tình yêu và sự nghi ngờ.

> “Ngươi muốn gì?” – nàng hỏi Caelis, giọng run rẩy. “Tại sao ngươi quay lại?”

> “Ta muốn lấy lại những gì đã mất,” – hắn đáp, mắt nhìn thẳng vào nàng. “Ta muốn lấy lại ký ức của mình. Và ta muốn lấy lại nàng.”

Ánh trăng chiếu xuống, phủ lên quảng trường một lớp ánh sáng bạc. Gió thổi qua, mang theo tiếng thì thầm của quá khứ, và lời cảnh báo của tương lai.

Tuyệt vời, đây là Chương 5, nơi Aeloria bắt đầu hành trình tìm kiếm sự thật về quá khứ của Caelis, đồng thời đối mặt với những nguy hiểm đang rình rập:

 

"Lời Thề Dưới Ánh Sao"

Sau đêm vũ hội đầy biến động, Aeloria biết rằng nàng không thể trốn tránh quá khứ thêm nữa. Nàng cần tìm ra sự thật về Caelis, về những gì đã xảy ra mười lăm năm trước.

> “Seren,” – nàng nói, giọng kiên quyết, “ta muốn đến thư viện cổ. Có lẽ ở đó có những ghi chép về vụ thanh trừng hoàng tộc.”

Seren cau mày. Hắn không muốn để Aeloria một mình đối mặt với nguy hiểm, nhưng hắn biết rằng nàng sẽ không thay đổi quyết định.

> “Ta sẽ đi cùng cô,” – hắn nói, giọng kiên định.

Hai người họ lên đường, tiến vào sâu trong khu rừng linh thiêng, nơi thư viện cổ nằm ẩn mình giữa những tàn tích cổ xưa.

Khi bước vào thư viện, Aeloria cảm nhận được một luồng khí lạnh lẽo bao trùm. Những kệ sách cao ngất, những cuộn giấy da cũ kỹ, tất cả đều mang theo dấu vết của thời gian và bí mật.

Nàng lướt qua những trang sách, tìm kiếm bất kỳ thông tin nào về Caelis, về vụ thanh trừng hoàng tộc. Những dòng chữ cổ xưa dần hé lộ một câu chuyện đen tối: một âm mưu phản quốc, một lời nguyền rủa, và một đứa trẻ hoàng tộc bị kết tội oan.

> “Caelis… hắn không phải là kẻ phản bội,” – Aeloria thì thầm, đôi mắt mở lớn. “Hắn đã bị gài bẫy.”

Nhưng khi nàng chạm tay vào một cuộn giấy da cũ kỹ, một luồng năng lượng hắc ám bùng nổ. Những dòng chữ trên trang giấy biến thành những bóng đen, lao về phía nàng.

Seren rút kiếm, bảo vệ Aeloria khỏi những bóng đen. Nhưng chúng quá nhanh, quá mạnh. Một bóng đen sượt qua cánh tay Aeloria, để lại một vết cắt sâu.

> “Aeloria!” – Seren hét lên, lo lắng.

Nàng lùi lại, ôm lấy cánh tay bị thương. Máu rỉ ra, nhuộm đỏ chiếc váy trắng. Nhưng nàng không quan tâm. Nàng biết rằng, đây không phải là một cuộc tấn công ngẫu nhiên.

> “Ai đó đang cố gắng ngăn cản chúng ta tìm ra sự thật,” – nàng nói, giọng run rẩy.

Đúng lúc đó, một giọng nói vang lên từ bóng tối:

> “Nàng đã đi quá xa rồi, Aeloria.”

Caelis xuất hiện, bóng tối bao trùm lấy hắn. Nhưng lần này, ánh mắt hắn không còn dịu dàng nữa. Nó lạnh lẽo, sắc bén, như lưỡi dao găm.

> “Ngươi…” – Aeloria thì thầm, kinh hãi. “Ngươi cũng ở đây?”

> “Ta đến để bảo vệ nàng,” – hắn nói, giọng trầm khàn. “Nhưng có vẻ như nàng không cần sự bảo vệ của ta.”

Hắn tiến lên một bước, vươn tay về phía nàng.

> “Hãy quên hắn đi, Aeloria. Hãy quên quá khứ. Hãy cùng ta tạo ra một tương lai mới.”

Aeloria nhìn hắn, trái tim nàng giằng xé giữa tình yêu và sự nghi ngờ. Nàng muốn tin hắn, nhưng bóng tối trong mắt hắn khiến nàng sợ hãi.

> “Ngươi muốn gì?” – nàng hỏi, giọng run rẩy. “Tại sao ngươi lại làm vậy?”

> “Ta muốn nàng,” – hắn đáp, giọng thì thầm. “Ta muốn nàng bên cạnh ta, mãi mãi.”

Ánh trăng chiếu xuống, xuyên qua những tán cây, tạo thành những vệt sáng mờ ảo. Gió thổi qua, mang theo tiếng thì thầm của quá khứ, và lời đe dọa của tương lai 

 

 

 

 

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play