Nỗi khổ do bệnh tật mang lại đau theo từng cơn, vì thế tâm trạng cũng khi tốt khi xấu. Nhưng từ khi làm một tên tống tiền, Ngu Tiểu Văn lại thường vui vẻ như thể không còn cảm nhận được đau đớn về thể xác.
Hóa ra, việc hạ thấp chuẩn mực đạo đức lại khiến con người ta thoải mái đến vậy.
Hôm nay hiếm khi được ngồi trong văn phòng bật điều hòa mà không phải ra ngoài làm nhiệm vụ, y vừa gặm táo vừa quấy rối nạn nhân của mình.
Đệt: Làm gì đấy?
Qua hơn mười phút, đối phương mới trả lời: Đang làm việc.
Đệt: Bận lắm à?
Nạn nhân đáp hời hợt: Ừ.
Đệt: Cậu là nhà nghiên cứu y học nhỉ? Vậy cậu có hay giải phẫu không? Hay chỉ suốt ngày làm thí nghiệm, ngắm cốc becher.
Nạn nhân tiếp tục đáp qua loa: Thỉnh thoảng.
Đệt không chịu bỏ qua: Thỉnh thoảng làm gì? Là thỉnh thoảng làm phẫu thuật, thỉnh thoảng ngắm cốc becher hay thỉnh thoảng làm nghiên cứu y học? Nghề chính của cậu chẳng phải là thực nghiệm khả năng thoái hóa hệ thống ngôn ngữ của con người à?
Việc đeo bám của y khiến nạn nhân phải trả lời dài hơn: Nghiên cứu nghĩa là phải làm đủ thứ, bao gồm phẫu thuật, thí nghiệm, phân tích dữ liệu, còn tùy theo yêu cầu của team.
Ngu Tiểu Văn chẳng hiểu gì, chỉ muốn tiếp tục quấy rầy nạn nhân: Tôi nhớ cậu lắm.
Đệt: Ngày nào cũng nhớ cậu, chẳng còn tâm trạng làm việc.
Đệt: [Đầu bé heo]
Nạn nhân không chịu nổi nữa, không trả lời thêm.
Nhưng đến tối, theo đúng lệnh chỉ định, vào hơn 11 giờ đêm, nạn nhân vẫn gửi tin nhắn: Ngủ ngon, cục cưng.
…
Vài ngày sau, vào một buổi chiều chạng vạng mát mẻ sau cơn mưa, không khí hơi se lạnh.
Nhưng Lữ Không Quân thậm chí không biết trời đã mưa. Anh mải mê xử lý báo cáo đến tận chiều tối, không hề nhìn ra ngoài cửa sổ, cũng chẳng kiểm tra điện thoại.
Khi trời tối đến mức anh cảm thấy phải bật đèn, Lữ Không Quân thuận tay cầm lấy điện thoại liếc qua. Anh thấy tên tống tiền đã ban lệnh cho anh.
Đệt: Tối nay 6 giờ 30 gặp nhau ở quán hải sản vỉa hè Cá Chép khu S.
Vì rất lâu không thấy anh trả lời, Đệt lại gửi tiếp cho anh một bức ảnh chụp mặt tiền quán Cá Chép và cả vị trí.
Lữ Không Quân nhìn đồng hồ treo tường, đã gần 6 giờ. Từ đây đến khu S phải qua hai khu lớn. Anh liếc qua báo cáo thí nghiệm đang xử lý dở rồi trả lời tên tống tiền: Vừa mới thấy, không qua kịp, để lần sau được không?
Đệt lập tức trả lời anh: Từ chỗ cậu đến quán Cá Chép chỉ mất nửa tiếng lái xe.
Đệt: Cho cậu thêm vài phút đi bộ đỗ xe.
Đệt: [Hình ảnh] Đếm ngược 40 phút.
Lữ Không Quân: .
Lữ Không Quân: Đếm ngược của cậu sai rồi. Mốc đếm ngược tiếp theo phải là khoảng 10 giờ 30 tối nay chứ.
Vãi: Đồ ngốc! Tôi đặt giờ thì tôi có quyền đổi giờ chứ.
… Mẹ nhà cậu!
Dù không nói ra, nhưng câu chửi thề này lại vang lên trong đầu Lữ Không Quân, đúng là gần mực thì đen.
Lữ Không Quân trầm mặt gõ gõ ngón tay lên bàn làm việc, rồi trả lời.
Lữ Không Quân: Giờ đang tắc đường.
Lữ Không Quân: Tôi không qua được.
Đệt: Ha ha. Thế thì cứ chờ xem bản tin gây sốt ngày mai đi.
Lữ Không Quân vô cùng tức giận, không trả lời tin nhắn này. Nhưng anh vẫn giữ khuôn mặt nghiêm nghị, lưu lại báo cáo thí nghiệm, đăng xuất, tắt máy. Đứng dậy, tắt đèn, đi ra ngoài, khóa cửa, vào thang máy.
Lên xe, mở định vị, đạp ga lao vút đi.
Anh không còn cách nào khác ngoài việc phải tuân theo lời đe dọa vô lý của tên tống tiền. Trước hết, đầu óc người này không bình thường, không thể dùng cách thông thường để tìm hiểu hay phỏng đoán. Quan trọng hơn, anh có linh cảm rằng tên tống tiền hoàn toàn không quan tâm sống chết. Cảm giác này kỳ lạ và chân thực đến mức Lữ Không Quân không dám mạo hiểm khi ra quyết định.
Quán hải sản ngoài trời nằm ở khu phố cổ trung tâm Mạn Kinh, quy hoạch khá lộn xộn, thực khách tùy tiện đỗ xe ở ven đường. Xung quanh quán Cá Chép đều đã kín chỗ, anh phải lái xe ra xa mới tìm được chỗ đỗ. Sau đó anh chạy như bay quay lại, đứng trước cửa quán đông đúc ồn ào, ánh mắt tìm kiếm tên tống tiền.
Bàn nào cũng đông nghịt, ai nấy đều rất ồn ào, bầu không khí vui vẻ. Vì vậy, khuôn mặt nhợt nhạt và cô độc của tên tống tiền ngồi ở một bàn nhỏ nơi góc quán trở nên vô cùng nổi bật. Lữ Không Quân bước vài bước về phía đó, đúng lúc đối phương cũng ngẩng đầu nhìn về phía anh, khi thấy anh, biểu cảm của y có chút ngạc nhiên, trông mặt y không còn tái nhợt nữa.
Nhưng rất nhanh y lấy lại vẻ bình thường, nheo mắt lại, vẫy ngón tay ngoắc Lữ Không Quân lại gần.
Khi Lữ Không Quân ngồi xuống, tên tống tiền nhìn chằm chằm vào khuôn mặt hơi ửng đỏ của anh.
“Chạy vội thế.” Sau đó tên tống tiền cười, đưa cho anh một tờ khăn giấy.
“Đếm ngược.” Lữ Không Quân lạnh lùng nói.
Tên tống tiền liền đặt khăn giấy xuống, lấy điện thoại ra, thao tác xong rồi đưa cho Lữ Không Quân xem.
“Yên tâm, chỉ cần cậu nghe lời, tôi sẽ không làm khó cậu.”
“Ở đây ồn quá.” Lữ Không Quân nói, “Còn có mùi khói xe nữa.”
“Công tử à, đừng tỏ vẻ tiểu thư.” Tên tống tiền nói, “Tôi ăn gì thì cậu ăn đó.”
Tên tống tiền cầm thực đơn bằng nhựa trên bàn, giơ tay gọi phục vụ. Y gọi một vài món hải sản và đồ nướng thông thường, sau đó tự móc ra một chai rượu vang nhỏ từ trong túi quần.
… Ăn đồ nướng uống rượu vang.
Lại còn ăn hải sản ở quán do cá nước ngọt mở.
Tên tống tiền mở nắp chai rượu vang: “Uống chút rượu đi.”
Lữ Không Quân dứt khoát lắc đầu: “Tôi không uống rượu.”
Tên tống tiền: “Ngày mai là cuối tuần, uống chút cũng không sao.”
“Tôi ghét mùi rượu, có đi làm hay không cũng không uống.” Lữ Không Quân nói, anh nhấn mạnh: “Xưa này chưa từng uống.”
Tên tống tiền chống cằm nhìn anh.
“Xưa này chưa từng uống.” Tên tống tiền lặp lại năm chữ đó, rồi ánh mắt trở nên mập mờ.
“Vậy thì tôi càng muốn có lần đầu của cậu.”
Tên tống tiền một tay chống cằm, tay kia rót nửa ly rượu, rồi đưa tới trước miệng Lữ Không Quân.
Lữ Không Quân liếc nhìn chất lỏng màu đỏ trong ly trước miệng, rồi lại nhìn tên tống tiền. Ánh mắt tên tống tiền đầy ác ý ra lệnh: “Uống đi.”
Giọng của y vẫn kéo dài uể oải, nhưng ánh mắt lại thể hiện sự đắc thắng vì Lữ Không Quân chắc chắn không thể từ chối.
…
Đã lâu rồi anh chưa có cảm giác như thế này, có lẽ vì hoàn cảnh gia đình, có lẽ vì địa vị, hoặc đơn giản là do làm nghiên cứu nhiều quá nên anh trở nên vô cảm. Nói tóm lại là đã rất lâu rồi anh mới phải bỏ công kiểm soát cảm xúc của mình nhiều như bây giờ.
“Tại sao cậu lại nhắm đến tôi?” Anh lại hỏi câu này.
Tên tống tiền cười, người cũng nghiêng về phía trước, hạ giọng: “Uống rượu, tôi sẽ nói cho cậu biết tại sao.”
Lữ Không Quân liền đưa tay ra định lấy ly rượu, nhưng tên tống tiền lại giữ rất chặt: “Uống thế này.”
“…”
Anh nhìn chằm chằm đối phương một lúc, hừ lạnh một tiếng. Cuối cùng anh vẫn nghiêng người về phía trước, ngoan ngoãn dùng miệng uống ly rượu đó.
Tên tống tiền khựng lại, liếc nhìn xung quanh, thu mình lại một chút, rồi nghiêng ly rượu để chất lỏng đỏ sẫm xuôi vào viền ly, từ từ lan đến môi của Lữ Không Quân.
Lữ Không Quân ghét mùi rượu, nhưng dù gì thì nó cũng chỉ là rượu mà thôi. Anh há miệng rộng hơn, hương vị đắng chát nồng nàn từ từ len lỏi qua đầu lưỡi, tràn vào khoang miệng anh, yết hầu anh vô thức giật giật.
Tên tống tiền dừng tay lại, vì thế trong chốc lát không có thêm vị đắng nào tràn vào nữa.
Lữ Không Quân muốn uống nhanh cho xong, nên anh hơi nâng cằm lên, chủ động hút lấy chất lỏng trong ly. Nhưng đối phương dường như không hiểu ý, vẫn không có động tĩnh gì. Anh ngẩng đầu nhìn đối phương.
Ánh mắt chạm nhau.
Ly rượu khẽ rung lên, tên tống tiền rút ly lại. Y quay sang cầm lấy một con cua, rồi bạo lực bẻ gãy bốn cái chân ở một bên của nó.
“Cậu, cậu tự uống từ từ đi.” Y bẻ thêm bốn chân bên kia của con cua, “Phải uống hết, đừng lãng phí.”
“Phải uống hết.” Lữ Không Quân cầm khăn giấy lau môi.
Lữ Không Quân nghĩ người này để anh uống rượu chắc chắn không chỉ đơn giản là uống rượu. Mục đích của y là làm cho anh khó chịu. Lần trước đã bắt anh xem phim, rồi còn bắt anh hôn y.
Lần này không biết định làm gì.
Muốn thấy mình say rượu mất mặt trên phố?
“Rượu đã uống rồi, cậu nên trả lời câu hỏi của tôi.” Anh nói.
“Câu hỏi gì… Ồ, tại sao tìm đến cậu chứ không phải bố cậu.” Tên tống tiền nhét một chiếc chân cua vào miệng, môi y dính chút dầu mỡ, trông không còn nhợt nhạt như trước, khiến khuôn mặt tái nhợt của y trông có chút sức sống.
“Bởi vì tôi thích cậu.” Y trả lời nhẹ nhàng như không đếm xỉa tới.
“… Được rồi.” Lữ Không Quân thở hắt ra, “Cậu nên trả lời tôi, rốt cuộc giữa chúng ta có khúc mắc gì.”
“Khúc mắc?” Tên tống tiền nhai nháo nhác chân cua, phát ra tiếng rôm rốp, “Mỗi lần gặp cậu đều giống lễ tình nhân.”
“Lễ tình nhân.” Từ này thu hút sự chú ý của Lữ Không Quân. Anh nhớ lại những thông tin mình đã tra xét.
“Lễ tình nhân là sinh nhật của cậu.” Anh suy nghĩ, “Sinh nhật của cậu, có liên quan đến chuyện này không? Khúc mắc của chúng ta có liên quan đến thân thế của cậu?”
Tên tống tiền sững lại một lúc, cười ngớ ngẩn như một kẻ ngốc. Thế là Lữ Không Quân cũng căng mặt nhìn y như nhìn một kẻ ngốc.
Tên tống tiền cười rất lâu rồi mới dừng lại. Nhưng mũi và mắt y vẫn còn đo đỏ: “Tra tôi kỹ thế? Tốt lắm. Sau này cậu sẽ nhớ sinh nhật của tôi, tôi rất vui.”
…
Một giờ sau, Lữ Không Quân gục xuống bàn.
Anh cảm nhận được tên tống tiền đang kéo vạt áo mình: “Này, cậu làm sao thế, chỉ có một chai nhỏ thế này thôi mà. Con tôm ngâm rượu còn chưa thấm vào hết. Con mẹ cậu, còn không bằng một con tôm nữa.”
“Này, này! Dậy mau, sắp mưa rồi!” Vạt áo bị kéo mạnh hơn.
“Đjt.” Tên tống tiền lại buông một câu chửi thề.
Lữ Không Quân lập tức cảm thấy vài giọt nước lạnh buốt rơi lên má mình. Điều đó làm anh tỉnh táo hơn đôi chút, mở mắt ra. Anh chống tay lên bàn ngồi thẳng dậy, nhưng lại phát hiện không thấy tên tống tiền đâu.
Lữ Không Quân suy nghĩ xem tình huống hiện tại là sao.
… Tên đó cố ý bỏ đi trước, chuốc say mình để khỏi phải trả tiền, đạt được mục đích làm mình xấu hổ.
Anh lấy điện thoại ra, vụng về quét mã QR trên bàn để thanh toán.
Ông chủ và nhân viên đang căng ô và tấm che nhựa cho mấy bàn lớn đông khách để tránh mưa, còn những bàn nhỏ như của anh thì chưa được chú ý. Lữ Không Quân quay đầu, nhìn thấy tên tống tiền đang cầm một chiếc ô trong suốt đơn giản thường bán ngoài đường chạy trở lại. Chẳng mấy chốc, y đã đứng trước mặt anh, những giọt mưa lạnh lẽo rơi trên mặt đã được thay thế bằng tiếng mưa rơi lộp bộp trên ô.
“Xe của cậu đâu?” Tên tống tiền thở hổn hển hỏi.
“…”
Lữ Không Quân chỉ về phía trước của con phố đông đúc.
Tên tống tiền cũng quét mã QR trên bàn, rồi mím môi dưới, không nói gì. Y kéo cánh tay của Lữ Không Quân: “Đi nào.”
Lữ Không Quân ghét bị người khác dìu. Chỉ cần anh còn chân thì không cần ai giúp đỡ. Anh cố gắng tự đi, nhưng đôi khi cơ thể sẽ hơi lảo đảo, lúc đó tên tống tiền sẽ đỡ lấy anh.
“Tôi có thể tự đi được.” Anh đẩy đối phương ra nói.
Thế là tên tống tiền không giúp nữa, để mặc anh tự bước.
Lữ Không Quân tập trung nhìn con đường ướt đẫm phía trước như thể có thêm hiệu ứng vỡ nát của thời gian, cố gắng giữ thăng bằng, bước về phía chiếc xe của mình. Cơn mưa này đến rất nhanh. Lữ Không Quân nghe rõ tiếng mưa đập mạnh dần lên ô cùng tiếng bước chân của tên tống tiền theo sau.
Cuối cùng cũng tới nơi, anh mở khóa, ngồi vào hàng ghế sau. Lữ Không Quân lấy điện thoại ra định gọi dịch vụ lái xe hộ. Nhưng cửa xe phía ghế lái chính mở ra, tên tống tiền ngồi xuống: “Nhà cậu ở đâu? Tôi đưa cậu về.”
Lữ Không Quân im lặng vài giây, vẫn trả lời y.
“Khu Cam, Gara số A208.”
Do ảnh hưởng của rượu, anh không tránh khỏi ngủ gật trong xe. Không biết qua bao lâu, anh bị gờ giảm tốc rung chuyển đánh thức. Khi mở mắt, anh ngơ ngác một lúc, quan sát cảnh vật xung quanh, cuối cùng mới nhận ra mình đang ở hầm gara quen thuộc.
Anh tháo dây an toàn định xuống xe. Nhưng tên tống tiền đã xuống khỏi ghế lái, rồi lại lên xe từ cửa sau, ngồi cạnh anh.
Động tác của anh khựng lại, anh nhìn về phía tên tống tiền. Mái tóc ướt sũng của y dán lên mặt, khiến khuôn mặt y càng thêm tái nhợt, nhưng khóe miệng lại nhếch lên nụ cười.
“Ngủ ngon không, công tử?”
“Cậu…” Lại tắm rồi? Hễ gặp tôi là lại phải tắm.
Anh không nói ra, bởi Lữ Không Quân cảm thấy đầu lưỡi mình đờ hơn, phản ứng của não bộ dường như cũng không còn linh hoạt nữa. Nửa câu sau giống như lời nói do suy nghĩ bất chợt hơn là ngôn từ có tính logic chặt chẽ.
Anh cảm thấy xa lạ cũng rất cảnh giác với trạng thái mơ hồ này, Lữ Không Quân lập tức ngồi thẳng hơn một chút, dụi mắt thật mạnh. Mắt anh cũng nóng hơn bình thường, còn hơi sưng.
Anh nghĩ có lẽ mình đã uống quá nhiều.
Anh tháo nút áo cổ, kéo xuống một chút.
“Tôi say rồi.”
Tên tống tiền dựa tay lên lưng ghế, đưa đốt ngón tay lên môi, vẫn mỉm cười nhìn anh.
“Ừm.”
Lữ Không Quân không thích bị người ta nhìn như thế. Một ánh nhìn kỳ lạ và dính nhớp, tựa như chỉ cần nắm giữ được một scandal dung tục là y có thể mãi mãi thao túng anh.
Lại muốn tôi hôn cậu nữa à?
Câu này anh vẫn chưa nói ra vì đây không phải là lời nói đã được suy đi tính kỹ trong đầu.
Nhưng dựa trên kinh nghiệm lần trước thì anh nghĩ có lẽ anh đoán đúng rồi.
–