Văn án
Triều Lộ xuyên vào một thế giới dị thư, mang theo sứ mệnh công lược đại phản diện nam chủ, ngoài sáng như ngọc, trong tối như tro, đồng thời bổ khuyết những chỗ còn thiếu trong cốt truyện.
Nam chủ Giang Phù Sở, bề ngoài ôn hòa nhã nhặn, cử chỉ phong độ như quân tử. Nhưng nàng biết rõ, hết thảy chỉ là mặt ngoài. Kỳ thực Giang Phù Sở tính tình lãnh đạm, xa cách cổ quái, cực kỳ khó đối phó.
May thay Triều Lộ cẩn thận từng bước, rốt cuộc thành công chạm đến lòng hắn. Nàng chỉ còn một việc cuối cùng: thúc đẩy hắn hắc hóa, khi ấy nhiệm vụ sẽ viên mãn.
Thế nhưng Giang Phù Sở lại một mực không chịu hắc hóa. Dù nàng làm ra những chuyện vượt quá giới hạn, hắn vẫn dịu dàng tha thứ, chưa từng nổi giận. Sau vô số lần thất bại, Triều Lộ rốt cuộc tâm lực kiệt quệ, đành ngồi xuống xem xét lại mọi chuyện, liền phát hiện một sự thật chấn động: thì ra ngay từ đầu nàng đã nhận sai người cần công lược!
Giang Phù Sở thật sự là một bậc chính nhân quân tử, không hề có khả năng hắc hóa.
Còn người nàng phải công lược lại là Tiêu Tễ, kẻ đã hắc hóa đến mức đen như đáy nồi, độ khó công lược có thể sánh với địa ngục.
Triều Lộ cả thể xác lẫn tinh thần đều mỏi mệt: “Có thể khởi động lại nhiệm vụ được không?”
Sau khi nhận được chấp thuận, nàng không chần chừ, lập tức bày kế cắt đứt mối quan hệ rối rắm giữa ba người, định dùng cái chết giả để rút lui.
Điều nàng không ngờ chính là Giang Phù Sở trong cơn tuyệt vọng, thế nhưng lại không do dự mà nhảy theo nàng xuống vách núi.
Triều Lộ nhất thời áy náy, vì muốn giữ lại mạng sống cho hắn, thuận miệng bịa một câu:
“Khi hạc trắng lội nước bay về, ta sẽ trở lại."
_________
Sau khi chết giả, Triều Lộ không những không thể ly khai, cũng chẳng thể trở về thế giới ban đầu mà lại xuyên đến hai trăm năm sau.
Vừa mở mắt nàng liền nhận được một tin tức chấn động: Giang Phù Sở từng sống chết không chịu hắc hóa cuối cùng lại hắc hóa! Mà nguyên nhân là vì nàng đã chuyển hướng “yêu” người khác, khiến hắn chịu kích thích quá lớn.
Triều Lộ chột dạ bỏ chạy nhưng vẫn bị hắn bắt được. Nàng trợn mắt nhìn hắn cầm kiếm tiến lại gần, những tưởng hắn sẽ một kiếm đâm xuyên “kẻ phụ tình” là nàng. Nhưng Giang Phù Sở lại cầm tay nàng, ép nàng đâm kiếm vào ngực hắn.
Trong khoảnh khắc sững sờ, nàng nghe thấy giọng hắn run rẩy:
"Nếu nàng yêu ma đầu, yêu kẻ điên... Giờ ta đã như vậy, nàng có thích không?"
P/S: Vì thích truyện này nên mình tự edit để đọc, có chỗ nào sai sót mong mọi người góp ý nhẹ nhàng, không hợp văn phong thì có thể quay đi!