Tô Văn Khanh yên lặng pha trà, năm đó nàng vì muốn làm Từ Tử Ngọc vui lòng, đã học rất nhiều kiến thức về tư thái mà chỉ tiểu thư quan gia mới có thể học.
Nàng tận lực chỉ để mình có thể xứng đôi hơn với Từ Tử Ngọc, nếu như sau này thành thân cũng sẽ không khiến Từ Tử Ngọc phải mất mặt.
Không ngờ tới những kiến thức này chưa từng được dùng đến ở kiếp trước, nhưng hiện tại lại được vận dụng triệt để để lấy lòng Từ Tử Việt.
Nàng đích thân cầm chén trà đầu tiên lên, cung kính đưa tới: “Mời biểu ca dùng trà.”
Từ Tử Việt nhìn dáng vẻ mười phần nghiêm túc, cố tỏ ra không hề căng thẳng của nàng bằng cách mỉm cười.
Hắn nhận lấy chén trà, nhẹ nhàng nhấp một ngụm.
Hương trà thơm ngát đọng lại rất lâu, tươi mát đậm đà, ngọt dịu khác biệt, xác thực là trà ngon.
Từ lão phu nhân đối với hắn hoàn toàn không có một chút yêu thích nào, nhưng đối với Tô Văn Khanh là cực kỳ yêu chiều.
Hắn khẽ nhấc mí mắt, bắt gặp bộ dáng tràn đầy mong chờ của Tô Văn Khanh thì không khỏi ngạc nhiên.
Nha đầu này, không phải muốn được nghe hắn khen ngợi một câu đấy chứ?
“Thật sự là trà ngon.”
Gương mặt nho nhỏ thanh tú của Tô Văn Khanh lập tức rộ lên ý cười vui vẻ, không chần chừ quay đầu phân phó: “Lục Tụ, trà này gói thêm một hộp, mang đến Việt Lâm uyển!"
Việt Lâm uyển chính là viện tử của Từ Tử Việt.
Tô Văn Khanh vào một lần tản bộ mới tình cờ nhìn thấy được, trong viện trống trải đơn điệu, sân vườn có cảm giác vô cùng lạnh lẽo.
Nghe được lời này của nàng, ánh mắt Từ Tử Việt tức khắc trở nên cực kỳ sâu kín.
Bất kể là kiếp trước hay kiếp này, thái độ của Tô Văn Khanh đối với hắn đều thật quá thú vị.
Đời trước thì sợ hãi hắn cực kỳ, đời này tuy rằng vẫn sợ hãi hắn nhưng bên cạnh đó còn rất muốn lấy lòng hắn.
Đám người ngoài kia có ai là không e sợ hắn, tránh né hắn còn không kịp.
Tô Văn Khanh rốt cuộc đã biết được điều gì, để cho nàng trở nên khác biệt so với những kẻ khác.
Cũng không còn nhớ chính xác là khi nào, trong một lần uống rượu với đám Tề Quang, Tiêu Duệ.
Tề Quang đã trêu đùa gọi hắn một tiếng “biểu ca”.
“Biểu ca có biết vì sao Văn Khanh lại sợ ngươi không?"
"Nàng nói nàng mơ thấy ngươi dùng một cây trâm đâm vào mặt vị đích mẫu kia của ngươi, máu rơi đầy trên đất thật quá mức dọa người, ha ha ha...”
Từ Tử Việt chỉ cho rằng, đó là lời nói giỡn lúc say rượu.
Mãi cho đến nhiều năm sau diệt trừ Từ gia, nghe được những lời lăng mạ chói tai của Vương thị dành cho hắn.
Hắn rút cây kim trâm trên tóc xuống, đâm thẳng vào gương mặt ghê tởm đó.
Lúc ấy, Từ Tử Việt chợt nhớ tới câu nói đùa khi say ngày đó của Tề Quang.
“Nàng nói nàng mơ thấy ngươi diệt môn Từ gia, còn chính tay hủy đi gương mặt của vị đích mẫu..."
Tới đây hắn bèn cắt ngang lời của Tô Văn Khanh: “Không cần."
Quả nhiên nhìn thấy Tô Văn Khanh lộ ra biểu tình ngạc nhiên, Từ Tử Việt khẽ nhíu chân mày.
Hắn ảm đạm nói: “Nếu đã là trà ngon, muội nên giữ lại cho chính mình dùng, không thì hiếu kính phu nhân."
"Cần gì phải tặng ta.”
Tô Văn Khanh bỗng nhiên cảm thấy sống mũi cay cay, huynh vì sao không được đụng tới trà ngon!
Nàng rất kiên quyết nói: “Ở chỗ muội vẫn còn, chỗ phu nhân tự có người hiếu kính, bà ta chẳng thiếu một phần chỗ muội."
"Biểu ca đã thấy thích mà, vậy cho biểu ca uống!”
Những ngón tay thon dài của Từ Tử Việt đang giữ chén trà chợt khựng lại, gương mặt với ngũ quan tinh xảo chậm rãi nở nụ cười, đáy lòng vậy mà có một loại cảm giác thân thiết nói không nên lời.
“Vậy muội tự mình cất giữ nhé, có cơ hội ta lại đến chỗ muội dùng trà, cũng như vậy thôi.”
Tô Văn Khanh cảm thấy thật vui vẻ, nếu Từ Tử Việt có ý chán ghét nàng, chắc chắn hắn sẽ không nói ra mấy lời như sẽ còn tới tìm nàng thưởng trà.
Bỗng nhiên có cảm giác tự hào cực kỳ!
Tiếp sau đó, đám nha hoàn trong viện đều mang một vẻ mặt rối rắm, nhìn chăm chú vào Tô Văn Khanh đang vây quanh Từ Tử Việt hỏi han ân cần, ngay cả Lục Tụ cũng cảm thấy xa lạ vô cùng.
Tiểu thư, ngài vì sao lại đối với Đại thiếu gia ôn nhu ân cần như thế, hắn không phải vị chủ tử có uy danh cao gì đâu.
Tô Văn Khanh là người sống lại một đời, thậm chí biết rõ bản thân còn lại bao nhiêu thời gian.
Cho nên khi làm việc gì nàng cũng sẽ có chút lớn mật hơn, hẳn sẽ khiến người khác không thể hiểu nổi.
Lúc này nhìn thấy dáng vẻ uống trà của Từ Tử Việt, nhịn không được tán thưởng vài câu.
Không hổ là Từ Tử Việt, cho dù hiện tại chỉ là một thiếu niên non trẻ, mặc trên người bộ y phục xanh lục thô sơ rẻ tiền, vẫn không che lấp được tư thái tiêu sái tự đắc của một quý công tử.
Phong thái thật quá tuyệt vời.
Nàng có rất nhiều điều muốn hỏi thăm, vì sao Từ Tử Việt lại đột nhiên quay về Từ gia, vì sao dự thi khoa cử sớm như vậy...
Nhưng sau đó lại nghĩ, rốt cuộc hai người các nàng vẫn chưa được tính là quá thân quen, nàng hỏi những câu như vậy có phải quá đường đột rồi không?
Từ Tử Việt mặc dù nhìn giống như đang tập trung thưởng trà, nhưng thật ra vẫn ung dung nhìn ngắm vẻ mặt đầy rối rắm của Tô Văn Khanh.
Hắn thầm nghĩ, trước kia cảm thấy Tô Văn Khanh là một tiểu thư khuê các, quy củ nghiêm ngặt.
Nhưng hóa ra, lại là cái dáng vẻ che giấu không nổi biểu tình quá đỗi phong phú của nàng thế này.
Có lẽ đã nhìn quen bộ dáng một đám người tính kế lẫn nhau, Từ Tử Việt lại cảm thấy Tô Văn Khanh như lúc này thật quá đáng yêu.
Kết hợp với dung mạo tuyệt mỹ của nàng, cực kỳ câu dẫn người khác, khiến người ta không rời mắt được.
“Có chuyện muốn hỏi ta hay sao?”
Tô Văn Khanh kinh ngạc ngẩng đầu lên, bắt gặp ánh mắt nhạt màu của Từ Tử Việt, không khỏi cảm thán trong lòng.
Vẻ bề ngoài của Từ Tử Việt quả thực đẹp đến mức khiến người ta dễ dàng bối rối, khó trách bệ hạ dứt khoát lựa chọn trở thành phò mã.
Tô Văn Khanh đảo tròn đôi mắt, nhìn bốn phía xung quanh một lượt, Lục Tụ là người duy nhất được lưu ở lại.
“Đều lui hết xuống, ta và biểu ca có chuyện muốn nói.”
Những nha hoàn khác không dám nhiều lời, chỉ có Hà Ngẫu lúc rời đi vẫn luôn thấp thỏm, ngoái đầu nhìn thêm tới mấy lần.
Quả nhiên là nữ nhi của thương nhân, chỉ là một kẻ thiếu kiến thức, huynh muội họ hàng thế này cũng không biết tránh hiềm nghi.
Tô Văn Khanh làm sao biết được Hà Ngẫu đang suy nghĩ những gì trong đầu.
Sau khi đuổi hết đám người đi ra ngoài, Tô Văn Khanh lúc này mới ghé lại gần Từ Tử Việt, thấp giọng nói: “Biểu ca, huynh vì sao lại đột nhiên trở về vậy?”
Dựa theo tiến trình phát triển, lẽ ra hai năm sau huynh mới hồi phủ đấy.
Đáy lòng Từ Tử Việt khẽ động, biểu muội này của hắn ngược lại không hề ngốc chút nào.
Thăm dò mơ hồ như thế, rõ ràng đã có vài phần không hiểu cùng hoài nghi.
“Lão sư nói có thể thử một lần, cho nên ta trở về.”