Tô Văn Khanh tính tình có mấy phần nội liễm giống mẫu thân, bình thường không quá thể hiện bản thân.
Hôm nay nghe được nàng nói nhiều như vậy, Từ lão phu nhân mới biết được ngoại tôn nữ có thể suy nghĩ thấu đáo đến thế.
Bà lão không nhịn được thở dài: "Đứa trẻ còn nhỏ tuổi như con lại có tấm lòng rộng lượng, thật là hiếm có."
Cũng không tiếp tục hỏi chuyện nàng, hai tổ tôn đều đã có chút thấm mệt, chốc lát sau đều ngủ say.
Mẫu Đơn viện bên kia thì vẫn đèn đuốc sáng trưng.
Nhị phu nhân ở chỗ Từ lão phu nhân phải chịu đựng cơn giận lớn như vậy, đầu óc đã choáng váng tới nỗi thiếu chút nữa đứng không vững.
Bà ta muốn gọi Tuyết Nhuế tới sai bảo ả xoa bóp cho bà ta, lúc này mới nhớ ra Tuyết Nhuế đi về còn phải để người khiêng, tới đứng còn không nổi, cho nên càng thêm đau đầu chóng mặt.
Từ Tử Ngọc và Từ Tâm Liên ngồi ở bên cạnh, cả hai đều sa sầm mặt mày.
Từ Tâm Liên hồi tưởng lại cảnh nội tổ mẫu nổi giận tối nay mà lòng còn sợ hãi, ngay cả mặt mũi của mẫu thân mà cũng không nể tình một chút nào.
Không phải chỉ là một Tô Văn Khanh thôi sao, vừa nghĩ như thế nàng ta càng cảm thấy Từ lão phu nhân thật quá bất công.
Vương thị nhìn thấy dáng vẻ lơ đãng của nhi tử, bà ta nhớ tới mấy ngày trước Từ Tử Ngọc còn đang theo lão gia đọc sách, khó khăn lắm mới có được chút nhàn rỗi thì lại gặp phải chuyện mất mặt này.
Nhị phu nhân đau lòng cho nhi tử, bảo Từ Tử Ngọc nhanh chóng trở về nghỉ ngơi.
Trước khi Từ Tử Ngọc rời đi còn an ủi mẫu thân vài câu, lúc này mới ra khỏi Mẫu Đơn viện, đi ngang qua Thanh Đại viện thì chợt dừng chân lại.
Y nhớ tới hôm nay Tô Văn Khanh sẽ nghỉ tạm ở Thanh Phong Đường, tâm trạng phức tạp bội phần, nhìn vào trong hồi lâu mới trở về viện tử.
Chờ khi nhi tử đi rồi, Nhị phu nhân mới vô lực nằm ngã xuống giường, Từ Tâm Liên lập tức tiến lên xoa bóp cho mẫu thân.
Nhị phụ nhân nắm lấy tay nữ nhi, nói quả nhiên vẫn là nữ nhi tri kỷ.
Nghĩ đến Tô Văn Khanh, bà ta lại hận đến mức hốc mắt nóng bừng.
"Xem như ta mắt bị mù, không nhìn ra chiêu trò này, để trúng kế của nàng."
Từ Tâm Liên nói: "Bình thường biểu tỷ yếu đuối đáng thương, không ngờ chỉ là diễn kịch."
"Tâm tư họ Tô kia nặng, nương có khổ mà không nói ra được, tổ mẫu lại thiên vị, luôn nghe theo nàng, vô cớ khiến nương ấm ức."
Nhị phu nhân kéo nữ nhi ngồi xuống, thở dài nói: "Năm xưa tổ mẫu con chính là như thế, cưng chiều cô cô của con vô cùng, hiện giờ cô cô không còn nên càng cưng chiều Tô Văn Khanh."
Tròng mắt Từ Tâm Liên đỏ lên, không khỏi hỏi: "Thế phải làm sao đây?"
"Nóng vội gì chứ, nàng chỉ là một con ma ốm bệnh, đại phu nói rồi, không sống được mấy năm…"
"Vậy chẳng lẽ mấy năm sống của nàng, nương cứ mặc nàng trèo lên đầu sao?"
"Sao có thể?" Nhị phụ nhân nhẹ nhàng trấn an tâm tình của nữ nhi.
"Dù sao nàng cũng chỉ là nữ nhi của một thương nhân, sao có thể so sánh với con được, chưa kể lần này nàng là bị ép mới làm lớn chuyện, với tâm tư của nàng dành cho Nhị ca con…"
Hai mắt Từ Tâm Liên bỗng lóe lên ánh sáng, mỉm cười ngọt ngào: "Mẫu thân nói đúng!"
…
Tô Văn Khanh ngủ ngon một đêm, hôm sau tỉnh lại ở Thanh Phong Đường.
Nàng còn chưa kịp nhận được hoa Nhị phu nhân đưa tới, đã nghe Xuân Tầm nói giọng rất khẽ với Từ lão phu nhân: "Đại thiếu gia đã trở về."
Tô Văn Khanh vốn còn đang mơ màng, nghe tới đây thì lập tức tỉnh táo, vội quay đầu nhìn về phía người đang nói chuyện.
Từ lão phu nhân không chú ý thấy dáng vẻ hoảng hốt của Tô Văn Khanh, bà khó chịu hỏi: "Hắn về làm gì?"
Đương nhiên là Xuân Tầm không biết, nàng ấy lắc đầu: "Trước đó không thấy thông báo là sẽ trở về."
"Người vừa mới đến thư phòng của lão gia, chắc lát nữa sẽ qua đây thỉnh an."
"Không gặp!"
Từ lão phu nhân hoàn toàn không muốn nhìn thấy Từ Tử Việt.
Tâm tình của Tô Văn Khanh thì cực kỳ phức tạp.
Từ Tử Việt đã trở về!
Vì sao hắn lại hồi phủ vào thời điểm này?
Không phải ba năm sau mới về phủ sao?
Tô Văn Khanh khẩn trương tới mức nôn nóng, có nguyên cớ gì để Từ Tử Việt hồi phủ vào thời gian này sao?
Trong ký ức của nàng, hình ảnh của Từ Tử Việt không quá tốt đẹp.
Bóng dáng lạnh lùng mà lại tàn nhẫn đạp lên nền tuyết trắng.
Thế nhưng mà, quyền thần tương lai lúc này cũng chỉ mới mười bốn tuổi, bộ dáng không biết trông như thế nào.
Người như vậy có phải hay không, ngay khi còn ở thời niên thiếu đã lớn lên khác biệt so với những người khác?
Tô Văn Khanh ngồi ở trước gương đồng, thẫn thờ mặc nha hoàn chải đầu.
Vẫn là nhịn không được tò mò, chốc lát lại trộm nhìn ra bên ngoài, chốc lát lại trộm nhìn Từ lão phu nhân.
Từ Tử Việt đã đợi ở bên ngoài được hai khắc, Từ lão phu nhân lại không nóng lòng bận tâm tới Từ Tử Việt.
Có vài lần Tô Văn Khanh đã muốn lên tiếng dò hỏi một chút, nhưng đám nha hoàn xung quanh lại tỏ ra đây là chuyện rất bình thường.
Lời vừa muốn nói ra khỏi miệng đều nghẹn lại, yên lặng nuốt trở về.
Đáy lòng bất chợt xuất hiện một loại cảm giác khó chịu, thật bức bối.
Từng trải nghiệm qua loại thống khổ bị người coi như cỏ rác, giống như một con chuột bị rơi xuống nước chỉ còn lại hơi thở thoi thóp.
Ai cũng có thể tùy tiện mắng cho một câu, lại tùy ý giẫm cho một chân.
Sau đó sẽ cười ha ha, chửi rủa cái đồ hèn nhát!
Người Từ gia đối với Từ Tử Việt không phải coi khinh thì chính là thù ghét, so với nàng năm đó chỉ có hơn chứ không hề kém.
Có lẽ xuất phát từ nguyên nhân cảm thấy đồng cảm, hiểu được cảm giác như nàng đã từng có, cho nên niềm vui sướng vì hôm qua chèn ép được Vương thị bỗng chốc tan biến, không còn lại một chút.
Nàng bỗng muốn vì Từ Tử Việt mà làm chút gì đó, hoặc là mượn cớ nhờ Từ Tử Việt để làm gì đó.
Trong Thanh Phong Đường vẫn luôn chìm trong an tĩnh, mãi cho đến khi rèm được vén lên, Tô Văn Khanh vội vàng quay đầu lại nhìn xem.
Thấy người đi vào không phải Từ Tử Việt, Tô Văn Khanh mới bỗng dưng nhận ra ở Từ phủ này, không một ai nguyện ý vì kẻ hèn Từ Tử Việt mà đi đắc tội Từ lão phu nhân.
Không được Từ lão phu nhân cho phép, sẽ không có người dám bảo Từ Tử Việt đi vào.
Chỉ một người cũng không có.