Tiết trời đầu xuân không mấy tốt đẹp, ban ngày mưa phùn rồi hửng nắng, đến tối lại từ nắng chuyển nhiều mây.
Người ta thường nói đầu xuân lạnh buốt, huống chi lúc này màn đêm đã buông xuống, ánh sao lấp lánh rải rác trên bầu trời cao, nhìn vào khó tránh khỏi cảm giác cô quạnh và lạnh lẽo.
Phương Lê bế Nhan Dược đi một đoạn, rồi cẩn thận đặt cậu xuống, cởi chiếc áo khoác gió trên người mình, khoác lên cho Nhan Dược.
Hắn có dáng người cao ráo thẳng tắp, chiếc áo khoác vốn vừa vặn với hắn, nhưng mặc lên người Nhan Dược thì hoàn toàn giống như một đứa nhỏ lén mặc đồ người lớn, tà áo dài đến tận bắp chân cậu, nhìn chẳng khác gì một chú chim cánh cụt ngốc nghếch.
Nhan Dược chẳng hề để ý đến hình tượng của mình, chỉ ngẩng đầu lên, đôi mắt đào hoa đen nhánh hơi tròn tròn đầy mong chờ nhìn đối phương.
Không còn lớp áo gió che đậy, trông Phương Lê càng trẻ hơn. Dù hắn đã dùng thuốc để thay đổi dung mạo, nhìn thì trưởng thành hơn nhiều so với tuổi thật, nhưng suy cho cùng, thân thể này mới chỉ mười tám tuổi, đúng vào độ tuổi tràn đầy sức sống, linh hoạt như báo, cái sự ngạo mạn và phóng khoáng từ trong xương cốt đâu phải mấy lớp hóa trang có thể che giấu được.
Nhan Dược đánh giá thanh niên trước mặt mấy lượt, rồi mới chớp chớp mắt, đưa hai tay ra, dáng vẻ y như một đứa trẻ con đang chờ được ôm vào lòng.
Tiếc rằng Phương Lê xưa nay luôn lạnh nhạt, tự kiềm chế, chỉ rũ mắt nhìn cậu, thản nhiên nói: “Phải về rồi, thuốc còn chưa uống.”
Nhan Dược vội vàng lắc đầu, vẫn cố chấp đưa tay ra.

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play