Một trấn nhỏ vô danh, hai bên đường là ghế khách danh dự nơi các bang chủ

quan sát. Trước khi ngũ hộ pháp xuất trận, họ không được xuất hiện trên chiến

trường. Phía đông đường là bang phái làm nền, phía tây là Hoàng Gia Thiên

Đường, giữa họ là hai con đường tên là đường số một và đường số hai. Cảnh

tượng như hai băng đảng tranh giành địa bàn.

"Giết!" Khi đếm ngược kết thúc, Tinh Ảnh lao ra như thể uống thuốc kích

dục, hét lớn một tiếng rồi ỷ vào khinh công cao siêu mà một mình xông lên. Ba

phút sau, đại quân đã điều chỉnh đội hình theo sự chỉ huy của Thiên Nhãn và

tiến đến điểm giao chiến. Trong số bốn mươi kẻ địch ban đầu, ba tên vẫn còn

vùng vẫy, trong đó có cả bang chủ của chúng.

Tinh Ảnh khóc lóc nhắn tin cho Pháo Thiên Minh: "Thân thủ vậythử, muốn

chết cũng khó."

Phương án tốt nhất là ít không địch lại nhiều, ra sức chiến đấu mà chết, nếu

không rất dễ lộ ra sơ hở trước mắt Lãnh Nhược Tuyết. Cầm lương lại còn nhận

hối lộ, dù thế nào cũng phải có đạo đức nghề nghiệp, ít ra cũng phải làm sao cho

trên không có lỗi với người xem, dưới không thẹn với bách tính.

Thăng cấp!

"Giết!" Tinh Ảnh lại là người đầu tiên xông ra, năm ngàn tiền thật khiến

Tinh Ảnh như ác quỷ địa ngục. Lần này đối thủ của bọn họ hơi hơi hơi mạnh

hơn, có trăm người trở lên, lại bố trí mười mấy kỵ binh xung kích trận. Không

ngờ thế trận mới vừa thành, chưa kịp tấn công đã thấy một người tóc tai rối bù

xù lao thẳng tới, trong miệng còn hô hét: "Ai tới giết ta đi, ai tới giết ta đi."

Kẻ địch lập tức kinh ngạc đến ngây người, chờ khi lấy lại tinh thần, người ta

đã hạ gục năm đồng đội bên mình, thế trận kỵ binh trực tiếp bị phá vỡ. Đám

người sợ hãi, Tinh Ảnh thì giận dữ, đúng là quá đáng, ta giơ ngực ra đỡ thương,

ngươi sợ cái chiêm gì.

Thiên Nhãn có bài học lần đầu, lần này vừa thấy Tinh Ảnh quậy phá lao ra,

hắn trực tiếp vung tay lên, một nhóm đông binh mã yểm hộ tiến lên. Kết quả

Tinh Ảnh bị thương nhẹ, vẫn không chết nổi.

Trong trận chiến không hề kịch liệt, Tinh Ảnh và Pháo Thiên Minh quay

sang nhìn nhau, hai chỉ có thể nuốt cay đắng vào trong lòng.

Thời đại này kiếm tiền thật không dễ dàng, nếu cứ không gặp đối thủ, không

có tình thế giằng co, cho dù Pháo Thiên Minh có mạnh mẽ đến đâu cũng không

kiếm không được đồng nào.

Thăng cấp!

"Giết!" Tinh Ảnh như nuốt hai hộp Viagra, vạn tám thành nội lực lao thẳng

tới. Lần này hắn học khôn, không chỉ bỏ lại chiến hữu, đến lúc hết nội lực tự

nhiên sẽ bị giết. Sau đó giải thích: Mình dùng thân thể kích hoạt bẫy độc của kẻ

địch, mở ra con đường sáng lạn cho lực lượng chính nghĩa.

Nhưng từ xưa tới nay, tìm chết là khó nhất... Đến phố đông, Tinh Ảnh sững

người, một người đầu đội chữ bang hội đang nhìn mình với vẻ rầu rĩ tức tối.

Không chỉ không có tiểu đệ ở bên cạnh, vị bang chủ này đã gác đại đao lên cổ

mình.

"Ta sẽ không để lại cho các ngươi bất cứ trang bị nào." Bang chủ phe địch

hét lớn một câu bi tráng, rồi đao trong tay dồn sức...

"Đừng..." Tinh Ảnh lăn lộn bò đến trước ánh sáng trắng tử vong kia, quỳ

xuống đất, cúi đầu, khóc lóc...

Mặt trời dần lặn về phương Tây, Pháo Thiên Minh đồng tình ngồi bệt xuống

bên cạnh Tinh Ảnh, lấy ra một chai Cocacola rồi đưa cho hắn. Tâm trí y cũng

bắt đầu rối bời. Ông trời ơi, hai ngày qua ngài giở quẻ đủ chưa, chẳng lẽ lần này

ta lại lật thuyền?

Vận mệnh cuối cùng cũng sẽ thay đổi, con người cuối cùng cũng sẽ gặp khó

khăn. Lần này, nhân số phe đối thủ của hoàng gia không nhiều lắm, chỉ khoảng

bốn mươi người, nhưng mỗi người đều có võ công tốt, ý chí chiến đấu còn hết

sức mạnh mẽ. Lần này Tinh Ảnh không còn phải hô hào nữa mà trực tiếp xông

lên. Có điều, lần này hắn không dám vận tới tám thành thắng nữa. Lãnh Nhược

Tuyết đã tìm hắn để tâm sự. Cô rất khâm phục tinh thần dũng cảm của hắn, hơn

nữa còn dùng tiền thưởng để khuyến khích hắn tiếp tục cố gắng. Tuy vậy, cô hy

vọng hắn có thể chú ý đến trạng thái của bản thân, cẩn thận không để lật thuyền

trong ao tù. Có thể thấy Lãnh Nhược Tuyết rất hài lòng với việc bang hội không

có thương vong, quy phần lớn công lao lên đầu Tinh Ảnh.

Nhất định phải gặp ai đó có ý chí chiến đấu, Thượng Đế ơi, từ trước đến nay

ta chưa từng cầu xin ngài điều gì. Giờ đây xin ngài chiều theo điều ước nhỏ

nhoi này của ta. Tinh Ảnh cầu nguyện rồi lao vào phố đông...

Vừa bước vào phố đông, hắn đã há hốc mồm kinh ngạc, bởi trước mắt hắn

chắc chắn là một nhóm người có ý chí chiến đấu mãnh liệt. Nhưng... Tinh Ảnh

chậm rãi đeo bao tay Thiên Tằm rồi gửi tin nhắn: "Chử Trà, mau tới diệt trừ lũ

ranh con này đi." 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play