Việc này phải tìm một lời giải thích rõ ràng. Nếu không người ta hỏi: Trà,

sao lại vứt bỏ hàng hóa?

Đáp: vào ngục rồi.

Hỏi: Tại sao vào ngục?

Đáp: Bị nữ nhân cắn một cái.

Hỏi: Ngươi có khinh công mà cũng bị cắn vào môi à? Hay là còn có nữ

nhân nào vì ít tiền mà đi cắn môi ngươi?

Đáp:... Vấn đề này không thể trả lời, nếu nói rõ thật thì người ta cho là ta

vừa đi đường vừa thèm khát, không kiềm chế được là... mất mặt lắm.

"Lại nhìn nữa ta sẽ đá ngươi." Pháo Thiên Minh nhấc chân lên, cô nương

kia rất tự giác khép ngón tay lại. "Dám đứng dậy, ta sẽ đánh thêm một lượt,

ngoan ngoãn ngồi xuống đó. Hôm nay tâm trạng ta đang rất tệ, đừng chọc giận

ta." Nói xong, Thiên Minh loáng thoáng nghe thấy tiếng nghiến răng, nhưng y

không để ý, bởi vì số người ghét hắn đã nhiều như biển, thêm một người cũng

chẳng có gì to tát.

Lúc này cô ả đột nhiên thả tay xuống, ánh mắt trông mong và đáng thương

nhìn Pháo Thiên Minh, lấy từ trong lòng lấy ra một bao hạt dưa. Pháo Thiên

Minh vừa ném bộ bài sang một bên vừa tiến lại gần và nhấc chân lên giẫm

mạnh xuống. Cô ả như con cừu con, vừa khóc vừa nắm chân quần của Thiên

Minh, dùng sức kéo gói hạt dưa bị giẫm dưới chân mình.

"Có phải là ta hơi quá đáng không?" Pháo Thiên Minh đột nhiên cảm thấy

có lỗi, bèn ngồi xuống dịu dàng nhìn cô nàng và hỏi.

Cô nàng ngậm ngùi thút thít vài tiếng, rồi thầm gật đầu. Pháo Thiên Minh

thở dài, nhưng trước khi kịp nói gì, cô ả đã nhào tới, mục tiêu rõ ràng là... đôi

môi của Pháo Thiên Minh.

Trong nụ cười đầy nham hiểm, Pháo Thiên Minh giáng một quả đấm thật

mạnh lên má trái của cô ả: "Ngươi tưởng ta là heo à, bị chiêu trò của ngươi lừa

hai lần chắc? Thành thật mà nói, lúc nãy ta đánh ngươi cũng ngại, ngươi thì tốt

rồi, nhất quyết phải kiếm cớ cho ta luyện tập thân thể, xem chiêu.” Nói xong tay

nâng chân giẫm...

... Một tiếng đồng hồ sau...

"Lại đánh thêm hai lượt nữa, nếu như lão già nhà ta biết ta chơi trò chơi mà

còn tập luyện chăm chỉ thế này, chắc ông ta phải cười rụng răng mất. Ài, ngày

xưa đánh hai lượt là nói chuyện chơi mạt chược, sao bây giờ lại thành đánh

người. Nói thật với ngươi, ngươi không tệ, biết dùng khăn che, không bỏ ra để

hù dọa người khác, điểm này ta rất đánh giá cao ngươi. Hơn nữa, ngươi da dày

thịt béo cũng khiến ta thích thú, còn tốt hơn nhiều so với bao cát của ta trong

thực tế, rất hợp tay đấm. Điểm duy nhất... nếu ngươi có thể giảm mỡ đi thì tốt.

Ta đi vòng quanh cái bao cát chỉ mất hai bước, còn đi vòng quanh ngươi phải cả

ba bước. Lúc nãy ta suýt chút nữa bước sai..."

"Ngươi... ngươi ức hiếp người ta!" Vừa nói xong, cô ả lập tức bịt miệng lại.

"Ha ha, giờ thì có cả hình ảnh lẫn âm thanh rồi, ta không tin không tìm ra

ngươi." Giọng nói của cô nàng rất đặc biệt, mặc dù Pháo Thiên Minh không

phải chuyên gia nhưng cũng nghe ra được âm sắc đã được đào tạo bài bản. Cách

phát âm có chỗ ngắt nghỉ rất có kỹ thuật, không giống người bình thường nói

chuyện, có những từ hoàn toàn có thể nói bằng âm bít lại nhưng cô vẫn mở rõ

ràng. Khi nói cả câu, không nhìn thấy răng. Người đương đại thực sự mệt mỏi,

mệt đến nỗi ngay cả lời nói cũng tiết kiệm được. "Ngươi là người dẫn chương

trình? Hay là ca sĩ opera?"

"Hừ!" Cô vẫn kiên cường bất khuất.

"Ha ha, ngươi lại đang khiêu khích ta, ngươi lại đang khiêu khích ta." Pháo

Thiên Minh cười hì hì nói: "Vẫn còn thời giờ xem chiêu.” Lại tay nâng lên chân

hạ xuống..."

... Giờ thứ tư...

"Ông già nhà ta nói, học võ ban đầu không phải để cường thân kiện thể, mà

là ở kỹ xảo đánh đấm. Lấy ít thắng nhiều, lấy yếu thắng mạnh, không bắt nạt

phụ nữ trẻ con, không thể khi dễ người tàn tật. Cũng chính là không thể ức hiếp

nữ nhi như ngươi, nhưng ta vừa nghĩ tới hàng hóa ngàn vạn là nghiến răng

nghiến lợi, vậy nên xin ngươi hãy thông cảm cho tâm trạng hiện tại của ta."

Pháo Thiên Minh rất thành thật nói.

Cô ả chết lặng nhìn y một cái đầy: Vừa bị ngươi ngược đãi, vừa thông cảm

với tâm trạng khi ngươi ngược đãi ta? Thấy Pháo Thiên Minh lại đưa tay, trong

lòng cả kinh, mình có làm gì đâu? Vẻ mặt rất tê dại, cũng không có lời nói hay

động tác khiêu khích, làm sao hắn còn xuống tay được chứ?... À, hóa ra là gãi

đầu.

Pháo Thiên Minh đi tới đi lui nhìn cô nàng ngồi xổm trên mặt đất chờ, cuối

cùng cũng quyết định nói: "Đã đánh ba giờ đồng hồ rồi, dứt khoát gom đủ đi.

Xem chiêu.” Tay nâng lên chân hạ xuống..."

... Hàng Châu...

Cuối cùng Pháo Thiên Minh cũng ra tù, cùng y rời khỏi lao ngục tất nhiên là

cô nàng kia kia. Cô ả đưa mắt nhìn Pháo Thiên Minh, duỗi lưng tỏ vẻ khinh

thường loại ngược đãi vừa rồi. Pháo Thiên Minh thuận tay đâm một kiếm vào

cổ cô ả. Cô ả vẫn giữa nguyên vẻ mặt kỳ quái, đến điểm phục sinh vẫn rất khó

hiểu, ra khỏi cửa không nói một lời giết luôn, đây còn là nam nhân sao? Nhỏ

mọn vậy à?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play