Pháo Thiên Minh đáp lại: "Vấn đề thứ nhất chúng ta làm thế nào để tìm

được các ngươi? Bên đó là đại sa mạc, không phải thành quách nhỏ."

"Thạch Đà mà ta vừa nói, ngũ quan chỉ còn một lỗ mũi còn dùng được. Hắn

bị nhốt trong một gian phòng, ta đã bàn với hắn, để hắn đi tìm các ngươi."

"Ngươi nói đùa sao?” Kiếm Cầm hỏi.

"Ta không đùa. Các ngươi không biết năng lực của Thạch Đà này, trong

vòng trăm dặm có thể cảm nhận được nguồn nước, miễn là các người tìm được

chỗ có nước, ta bảo đảm hắn tìm được các người. Có điều, điều này cũng phải

xem số trời, trong vòng bốn ngày mà các người không đến, nhiệm vụ của chúng

ta coi như thất bại, sẽ bị dịch chuyển về Hoa Sơn.”

"... Nước không phải vấn đề, ngươi nói hắn biết chúng ta đang ở phía nam

một ốc đảo lớn mười dặm , định chạy trốn đến hơn hai mươi dặm. Vấn đề kế

tiếp là tại sao ta phải giúp các người?”

"Vấn đề này ta cũng đã cân nhắc, vật phẩm trong hang động hoàn toàn

thuộc về hai người các ngươi, chúng ta sẽ không đụng vào. Nếu thu hoạch thấp

hơn một ngàn vàng, ta sẽ bù đắp cho ngươi.” Nhất Kiếm Đoạt Tâm rất hiểu đi

nói đạo lý với Pháo Thiên Minh là một quyết định ngu ngốc. Dĩ nhiên, nói cho

cùng thì bản thân cũng chẳng muốn đi cứu một nhóm người xa lạ.

"Được! Hai câu hỏi cuối cùng, làm thế nào giao tiếp với Thạch Đà? Chất

lượng và số lượng đệ tử trong hang ra sao?”

"Thạch Đà vẫn còn xúc giác, có thể viết lên lòng bàn tay của hắn. Trong

hang có hai mươi cao thủ NPC, chất lượng có lẽ không khác mấy so với nữ tử

ngươi giết hôm đó.”

"Được, vậy chúng ta sẽ đợi Thạch Đà ở ốc đảo phía nam hai mươi dặm.”

Pháo Thiên Minh và Kiếm Cầm nằm dưới ánh mặt trời trên sa mạc, chơi bài

giải sầu. Pháo Thiên Minh mới chơi được hai ván đã nhận ra tất cả phụ nữ lúc

chơi bài nhân phẩm đều không tốt cho lắm. Người đối diện tuy thua không khó

chịu như Niếp Niếp, nhưng đó là vì cô nàng chưa thua ván nào. Ban đầu còn lén

lút lấy vài lá bài, sau đó trực tiếp yêu cầu cô lấy ba mươi lá trước, rồi còn phải

chôn kỹ mười ba lá bài vô dụng.

"Chử Trà, cuối cùng ta cũng phát hiện ra một ưu điểm của ngươi đó là – tam

tử nổ!”

"Thôi đi, ưu điểm gì chứ?”

"Tứ tử nổ, quái lạ, sao ván này toàn lựu đạn nhỏ thế này. Ta cũng không biết

nói sao, dù sao cũng cảm thấy ngươi người rất thân cận, mọi việc đều nhường

nhịn người khác. Ván bài nhàm chán như vậy, ta cũng thấy ngán mà ngươi vẫn

kiên nhẫn chơi với ta thế.”

“Không cần. Cái này cũng có giới hạn đấy nhé. Ta vẫn nghĩ, chiêu thức kia

của Thạch Quan Âm chắc chắn là võ công bị động, chỉ cần tiếp cận cô ta trong

vòng hai thước, toàn thân sẽ mềm nhũn. Võ công biến thái như vậy, chắc cũng

có di chứng hoặc có chỗ nào đó khác thường.” Pháo Thiên Minh cầm mấy lá bài

này không tồi, trong tay cầm hai quả lựu đạn, chỉ là không thích ném ra.

“Vậy làm sao bây giờ?”

“Trong quá trình quá đột ngột, ta nghĩ đại sư huynh ngươi cũng không nhìn

rõ. Lần này thực sự cứu bọn họ ra, ta cảm thấy nên để cho bọn họ làm đá thử

vàng.”

“Này! Họ đều là người của Hoa Sơn ta, còn có hảo bằng hữu của ta.” Kiếm

Cầm ngẩng đầu cười nói: "Nhưng chỉ cần có thể giết được Thạch Quan Âm,

bọn họ chết một lần cũng không có gì to tát."

Cuối cùng Thạch Đà cũng xuất hiện, không ai có thể liên hệ ông lão khô gầy

trước mắt này với phái Hoa Sơn vốn thanh nhã. Pháo Thiên Minh đi tới kéo ông

lại, rồi viết trong lòng bàn tay ông: "Hoa Sơn, đi!"

๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑

Sơn cốc vô danh.

Pháo Thiên Minh ẩn núp gần đó quan sát, đây là một sơn cốc không nhỏ,

sơn cốc này nằm cách ốc đảo trăm dặm về phía nam, được bao bọc bởi nhiều

ngọn núi đá. Bên ngoài sơn cốc tuy hoang vắng nhưng Pháo Thiên Minh và

Kiếm Cầm đã nhìn thấy cảnh sắc kỳ lạ bên trong. Giữa những ngọn núi ôm ấp

lẫn nhau, đáy sơn cốc là một biển hoa.

"Đây là hoa gì? Sao xưa giờ ta chưa từng thấy, đẹp thật đấy." Kiếm Cầm

hỏi.

"Hoa này người thường không được thấy, chỉ có thể xem trên ti vi. Đây là

hoa anh túc." Pháo Thiên Minh hồi tham gia quân ngũ đã huấn luyện dã ngoại

gần biên giới, từng thấy loại hoa này từ xa.

"Ma túy?"

"Ừ! Tinh chế thô thì thành thuốc phiện. Năm đó bạn bè lính biên phòng giới

thiệu, trên đời người khổ sở nhất mà bất nhân nhất không ai bằng trồng hoa anh

túc. Thu nhập của họ cũng chẳng khác gì trồng lương thực ở trong nước, nhưng

lại gây hại cho vô số người. Tuy vậy điều kiện địa lý khiến họ khó trồng lương

thực, nên đây là con đường sống duy nhất của họ. Nói chuyện chính, biển hoa

này nếu dưới ánh nắng gay gắt, có thể tỏa mùi khiến người ta mê man, mang

dầu cù là không?"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play