"Làm sao ngươi biết cô ta là nữ?"

"Ngươi đã xong chưa, không tự nhìn mình được à... Người khác đều mặc

quần áo màu đen, chỉ có cô ta mặc thành đỏ. Ta đoán cô hẳn là nữ."

Nhất Kiếm Đoạt nghẹn ngào hỏi: "Vậy là ngươi cũng không chắc chắn?

Chắc không phải ngươi thấy ở bên kia có ít người nên muốn phá vòng vây đấy

chứ?"

"Cái này... Nhất Kiếm huynh đúng là tâm như gương sáng, chẳng qua ngươi

nói ra, làm sao ta dám không biết xấu hổ chạy trốn." Pháo Thiên Minh vốn định

tóm lấy Kiếm Cầm rồi giết qua, sau đó phát một tin tức nói mình chết trận là

được, bây giờ người ta nói toạc ra, thật sự không thể để mất mặt được. Nhất

Kiếm Đoạt Tâm bên kia vừa nghe xong, quả nhiên không ngoài dự liệu, tên này

không có chút tinh thần đoàn thể nào. Có điều hình như y đâu có liên quan gì tới

đoàn thể.

"Ta đi đây!" Pháo Thiên Minh hô một tiếng, thân hình như tia chớp đi thẳng

về phía bắc. Nhất Kiếm Đoạt Tâm thấy vậy cảm thán: Khinh công này đúng là

ngầu lòi đến cực điểm, chỉ tiếc minh châu náu mình, nếu đặt ở trên người

mình...

Phía bắc cồn cát có hơn trăm người, thấy một người lao nhanh đến, đều nhìn

về phía cô gái áo đỏ. Cô gái áo đỏ vung tay, ba mươi kỵ binh thúc ngựa nghênh

đón. Nơi bảy dặm tiếp chiến, hai bên va chạm với nhau. Không có bất kỳ tiếng

vang nào, người tới như có thuật xuyên qua đội ngựa. Ba mươi người tổ đội

cưỡi ngựa cũng theo quán tính xông lên sau mấy chục bước, bảy gã ngã xuống

ngựa, không hề nhúc nhích.

"Rác rưởi như vậy sao, còn còn thấp hơn một bậc so với quân Mông Cổ."

Lòng tin của Pháo Thiên Minh tăng lên nhiều. Quả nhiên ba nhóm ở phía sau

đang xung phong liều chết cũng không làm tổn thương đến y chút nào. Pháo

Thiên Minh chạy đến gần cuối cùng cũng nhìn thấy rõ, cô gái dẫn đầu này còn

là một thiếu nữ, tóc tết thành hai bím tóc bóng loáng, mỉm cười với mình, thật

sự là ngây thơ trong sáng.

"Mẹ kiếp! Giả bộ nai tơ với ông đây." Pháo Thiên Minh không có vẻ do dự

như thiếu nữ suy nghĩ mà là trực tiếp ra tay lạt thủ tồi hoa. Đây là vấn đề

nguyên tắc, là kẻ địch thì đánh chết càng nhanh càng tốt, càng đến đường cùng

thì càng phải chết nhanh, điểm này cứ xem 007 là thấy, phần tử khủng bố thấy

có cơ hội mà không giết hắn. Một khi không có cơ hội là liều mạng đâm đầu

chịu chết.

Kiếm đến máu tuôn. Thiếu nữ chỉ kịp cúi mình tránh né, bả vai đã bị thanh

kiếm mỏng chém ngang qua. Pháo Thiên Minh vừa lướt qua, tay phải nắm lấy

kiếm bên tay trái rồi xoay người đâm ngược lại. Kiếm đâm trúng ngân đao dài

ba tấc trong tay cô ả, mũi kiếm lướt qua, cắt sượt vào cổ cô một vết thương dài

khoảng một thốn.

Pháo Thiên Minh xoay người vung kiếm, lại một chiêu nhanh như gió đánh

tới. Thiếu nữ miễn cưỡng dùng ngân đao trong tay đỡ đòn, lần này không may

mắn như trước. Không trúng phải lưỡi kiếm mà chỉ trúng thân kiếm. Thanh

kiếm mỏng nhẹ này trực tiếp đâm thẳng vào ngực cô.

"Trời ạ! Vậy rồi còn không chết?" Do vẫn chịu lực từ tác động bên ngoài,

nên kiếm mỏng trượt khỏi trái tim. "Ta không tin là không thể đâm chết ngươi,

ta đâm, ta đâm, ta đâm đâm đâm..." Thiếu nữ đúng là người câm ăn phải hoàng

liên, nếu biết nụ cười của mình chẳng có chút sát thương nào với người này,

chắc chắn cô sẽ không bị cướp mất thế chủ động. Điều đáng ghét hơn cả là tên

trước mắt hoàn toàn không quan tâm gì, chiêu này nối tiếp chiêu kia, đòn nào

cũng nhằm chỗ hiểm. Chỉ cần có thể kéo dài thời gian, cô tin rằng mình có hy

vọng giữ được thế cân bằng.

"Thôi đủ rồi!" Một giọng nam trầm trầm vang lên từ khoảng năm mươi

trượng.

"Đủ cái lông!" Pháo Thiên Minh cũng không quay đầu lại. Tay nâng kiếm

chém xuống, chặt đứt một cánh tay của cô. Thiếu nữ đau đớn, ngân đao trong

tay dừng lại. Kiếm trong tay Pháo Thiên Minh lóe lên, sắp đâm thẳng qua huyệt

Thái Dương của cô thì bỗng nghe một tiếng rắc vang lên, thanh kiếm bị một hòn

đá đập gãy. Hòn đá chứa nội lực cực mạnh khiến Pháo Thiên Minh chỉ có thể

bay ngược lại. Pháo Thiên Minh liếc mắt nhìn qua, thấy ba người đàn ông đã

lao tới cách đó chừng ba mươi trượng. Một khi đã ra tay thì không dừng lại

được nữa, Pháo Thiên Minh rút ra một thanh phi đao, bắn thẳng vào cổ họng cô

ả. Trước khi rơi xuống đất, nội lực bổ sung đầy, Pháo Thiên Minh lại ném thêm

một thanh phi đao bắn về phía ngực cô...

Pháo Thiên Minh biết mình không còn cách nào khác, ba người đàn ông kia

ít nhất người ném đá cũng có nội công cao hơn mình mấy lần. Lại thêm một

người khinh công cũng hơn mình một chút, bản thân hoàn toàn không có cơ hội

chạy thoát. Vì vậy, với suy nghĩ giết một được một, giết hai lời một, Pháo Thiên

Minh lấy hai thanh phi đao bay ra ứng chiến. Dù sao cũng chẳng ai nói mình

chết một lần là nhiệm vụ thất bại, miễn có cơ hội trở lại là được.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play