Bành Nhất Hổ là một hán tử trung niên, tiến lên chắp quyền nói: “Việc ăn

uống của các vị do chúng ta sắp xếp, vì lần này là vận chuyển nhanh nên mọi

người không biết cưỡi ngựa xin dùng khinh công theo sau. Nếu không có vấn đề

gì khác, chúng ta sẽ xuất phát.”

“Ta có vấn đề.” Pháo Thiên Minh hô to một tiếng: “Không nói cho ta biết

hàng hóa là gì, địa điểm cụ thể ở đâu, nếu các ngươi chết hết thì phải làm sao?”

“Người trong giang hồ, đâu có ai không bị đâm chém.” Lời nói của Pháo

Thiên Minh không làm Bành Nhất Hổ cảm thấy khó chịu mà đáp:” Chuyến này

quả thật nguy hiểm, vì chúng ta phải đi qua địa bàn của lũ giặc cướp Bán Thiên

Phong trên sa mạc. Tên đó có hơn vạn mã phỉ, thủ hạ bên cạnh võ công cũng

khá. Hắn hung ác tham lam, cho dù chỉ một đồng tiền cũng truy sát cả trăm dặm

quyết đoạt cho bằng được. Nhưng cho đến nay chưa ai tả được dáng vẻ của hắn.

Nếu như lời tiểu đệ này nói, bảy huynh đệ chúng ta cùng gặp họa, thật sự không

thể đưa hàng hóa đến nơi an toàn, dọc đường ta sẽ nói rõ chi tiết với đại sư

huynh Hoa Sơn, nếu gặp chuyện bất trắc, còn xin đại hiệp thay mặt định đoạt.”

Nói xong cung kính chắp tay với Nhất Kiếm Đoạt Tâm.

“Không dám không dám.” Nhất Kiếm Đoạt Tâm rất khiêm nhường, cả đoàn

tiến vào đại sa mạc. Hàng hóa là một cái hộp nhỏ, cõng trên lưng Bành Nhất

Hổ. Ngoại trừ mười con lạc đà chở nước, thất hổ đều cưỡi ngựa. Quy ước trong

sa mạc, khi đi vận tiêu công khai thì dùng ngựa, thương nhân vận tiêu ngầm thì

dùng lạc đà.

Người chưa đi qua sa mạc không biết, đặc điểm lớn nhất của sa mạc là tĩnh

lặng, tĩnh lặng giống như cõi chết, thường không có gió. Đi một mình vài ngày

ra khỏi sa mạc là điều rất khó tưởng tượng, vì sự tĩnh lặng của sa mạc rất dễ

khiến người phát điên. Muôn dặm cát vàng không thấy đầu, trời đất chỉ còn một

mình cô đơn. Lúc này điều cần nhất không phải là nước mà là bằng hữu đồng

hành. Rất nhiều chương trình truyền hình chỉ quay cảnh biên giới sa mạc. Một

khi thâm nhập vào sa mạc, không ai cảm thấy sa mạc đẹp đẽ mà chỉ thấy áp lực,

chỉ có nói chuyện phiếm, hô hào hò hét mới giảm bớt nỗi sợ trong lòng.

Đương nhiên đây dù sao cũng là trò chơi, đám người thiết kế có không phải

người cũng phải suy nghĩ cho an toàn của thân nhân mình. Đùa giỡn chỉ là

chuyện nhỏ, nếu khiến nhiều người nổi giận thì không phải đùa vui nữa rồi. Cho

nên sa mạc trong trò chơi khá mát mẻ. Chuyến này Hoa Sơn xuất hành có mười

cô gái tán gẫu, vừa ăn linh tinh vừa trò chuyện, cứ như như đang đi dạo ngoài

thành vắng. Còn nam nhân thì sao? Ánh mắt thỉnh thoảng liếc về phía đám nữ

nhân, miệng lưỡi cũng bắt đầu lớn tiếng, sợ những cô ngoài mười thước không

nghe thấy sự tích oanh liệt của mình. Khó có dịp cùng một số cô nương không

tệ du ngoạn ngoại thành, không để lại chút ấn tượng thì thật sự có lỗi với bản

thân. Mà Nhất Kiếm Đoạt Tâm vẫn luôn ở cùng một chỗ với Bành Nhất Hổ, có

thể nhìn ra được hắn rất có hứng thú với quy củ của giang hồ. (

Chỉ có một người ngoài duy nhất. Thanh Mai Chử Trà đi không xa lắm, giữ

khoảng cách hai mươi trượng với đội ngũ, Pháo Thiên Minh cũng không phải

người tự ti. Nguyên nhân kéo xa như vậy là do quá ồn rồi. Nơi này nào phải sa

mạc, căn bản là phố xá sầm uất. Cô gái cười khanh khách, nam nhân bên cạnh

giả bộ lạnh lùng, sau đó một cặp đôi chậm rãi kết riêng... Thật hâm mộ, ngày

nào đó Võ Đang cũng xuất phát tập thể...

"Chử Trà, ngươi nhanh lên!" Kiếm Cầm đột nhiên quay đầu lại hô.

"Đến đây." Pháo Thiên Minh lập tức đến bên cạnh cô hỏi: "Có chuyện gì?

Ta không mang đồ ăn vặt."

"Thì ta mang đồ ăn vặt. Ngươi có ăn được không? Đây là Khoai Lang!"

"A! Có Khoai Lang. Cho hai gói trước đã."

"... Ta nói cô gái bên cạnh ta tên là Khoai Lang." Kiếm Cầm hung hăng

trừng mắt dữ tợn, có lòng tốt giới thiệu bằng hữu cho y biết nhưng vừa mở

miệng đã thành trò cười cho thiên hạ.

Pháo Thiên Minh quan sát cô bé địa bên cạnh Kiếm Cầm, dáng người cũng

không tính là đẹp, nhưng bộ dáng lại thanh tú động lòng người, nghe Pháo

Thiên Minh nói cũng chỉ cười mím môi, cảm giác có phần ngại ngùng.

"Chào cô Khoai Lang, uống Coca khôngà?" Pháo Thiên Minh thoáng xấu

hổ, trong lòng phỉ báng: Trên đời này thiếu gì tên, không có việc gì đặt tên như

thế làm gì .

"Đây là Thanh Mai Chử Trà, Võ Đang..."

"Ta biết, danh nhân đệ nhất trong trò chơi, làm sao lại không biết được."

“Ừm... Có thể xin hỏi, danh nhân trong lời cô là hình tượng tích cực hay tiêu

cực?”

”Tiêu cực cũng tốt, tích cực cũng được, miễn danh nhân là được.” Sau khi

nói xong Khoai Lang cười khúc khích, đáp án đã rất rõ ràng

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play