Mười thành nội lực không đơn giản chỉ là chín thành cộng thêm một. Năm

thành làm điểm khởi đầu, sáu thành uy lực bằng năm thành nhân 1,6. bảy thành

bằng sáu thành nhân 1,7... Chiêu thức công kích của Võ Đang mềm dẻo có dư

nhưng uy lực không đủ, phải nhờ nội lực bổ sung. Người cùng cấp mở năm

thành, Pháo Thiên Minh có thể mở sáu thành, đó chính là ưu thế đặc thù của Võ

Đang. Dĩ nhiên, chơi Võ Đang phần lớn là chơi kiếm, nếu không thể phát ra

kiếm khí thì nội công cao thấp khác biệt không lớn. Võ công cao cấp cũng có

thể phát ra kiếm khí, nhưng chưa bàn tới chuyện uy lực kiếm khí không lớn, vài

chục chiêu là cạn kiệt nội lực, chỉ có thể chờ bị giết. Trừ phi có thể luyện đến

mức như Lệnh Hồ Xung, không còn nội lực vẫn có thể dựa vào binh khí liều

mạng chiến đấu.

Pháo Thiên Minh liên tục mở mười thành nội lực ba lần, cuối cùng cũng

chém Truy Mệnh thành ánh sáng trắng. NPC loại hồi sinh một khi bị tiêu diệt sẽ

không quay lại nhiệm vụ này, bằng không cũng như người chơi, chết một Gia

Cát tiên sinh lại sinh ra một Gia Cát Lượng tiên sinh . Không lẽ còn cho giết

NPC đến lúc về tân thủ thôn?

Trận đầu tiên giữa Gia Cát Tiểu Hoa và Pháo Thiên Minh kết thúc bằng thất

bại của Gia Cát Tiểu Hoa mất một tướng lĩnh. Gia Cát Tiểu Hoa đã không thể

ngồi yên, chim bồ câu đưa thư cho biết tầng ngoài hoàng cung đã bị phá vỡ, tám

ngàn Cấm Vệ quân đã có năm trăm tử trận, giờ chỉ còn cố thủ nội thành. Bây

giờ phải làm sao đây?

Pháo Thiên Minh và Vô Song Ngư đang ăn lạc, uống nước ngọt. Bây giờ

bang hội không vội, hoàng cung gặp chuyện rối ren, còn không phái ra cao thủ

cấp bậc Tông sư, Hoàng đế Tống triều tính cả ba ngàn mỹ nữ hậu cung, chắc

đều phải tiếp nhận đãi ngộ sờ soạng thi thể.

Vô Song Ngư hỏi: "Lúc nào thì thị trườngc hứng khoán sập? Chúng ta

không đợi được nữa rồi."

"Vội gì? Ta đã bảo Thiên Nhãn đi sắp xếp. Thiên Nhãn nói việc này phải có

cơ hội mới được. Thí dụ như trong tình huống nào đó có ngoại lực hùng hậu uy

hiếp, lại thêm chúng ta cùng nhau quậy phá, không cần tới mấy trăm vạn thì chỉ

cần ba bốn mươi vạn là có thể kiếm được trăm vạn. Ta cũng cảm thấy một mình

mình làm thì quá phiền phức còn không bằng đợi thời cơ mọi người cùng nhau

ra tay."

"Khà khà, có phải các ngươi tính kế cả Hoàng Gia Thiên Đường không?"

"Cho nên mới nói các ngươi đừng rời bang!"

"Có tiền tài mọi người cùng hưởng." Vô Song Ngư nâng chén.

"Có chết cùng chết." Pháo Thiên Minh nâng chén đột nhiên kêu lên, dừng

lại. Vô Song Ngư còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra thì Pháo Thiên Minh đã biến

mất như tia chớp. Hắn xoay người lại, một lão già đầu đội mũ rộng rộng vành,

thân hình như quỷ mị xuất hiện cách mình mười mét. Không đợi hắn lấy lại tinh

thần, lão già cũng biến mất như làn chớp.

Lão già này đương nhiên là Gia Cát Tiểu Hoa. Pháo Thiên Minh mắt sáng

não nhanh, lúc nâng chén lại nhìn thấy một cái bóng đánh về phía đỉnh núi,

không kịp nói gì đã nhanh chân chạy trốn. Bất luận người ta tìm mình có

chuyện gì, dù sao cũng không phải chuyện tốt. Những người khác bây giờ còn

chưa có hành vi công kích, chỉ riêng mình giết một cái mạng, không phải tìm

mình mới là lạ.

"Đứng lại." Gia Cát Tiểu Hoa kinh ngạc, một đuổi một chạy mười phút,

chớp mắt đã qua năm mươi dặm mà vẫn không ngăn được người. Theo hắn tính

toán, Pháo Thiên Minh tuy khinh công tốt nhưng mình chỉ cần năm phút là

xong, nhưng bây giờ hai người vẫn cách nhau trăm mét.

"Xem ta là đồ ngốc à?" Pháo Thiên Minh không quay đầu lại gầm lên một

câu. Sao lão già này cứ bám lấy mình không tha. Chẳng phải bị giết một đồ đệ

thôi sao? Đời người xưa nay ai chẳng chết, hơn nữa cũng không phải là phục

sinh, đâu cần truy đuổi như bắt gian thế này.

Pháo Thiên Minh xông vào một trấn nhỏ, tới trạm dịch, cầm tờ ngân phiếu

vỗ một cái, lập tức về Hàng Châu. Lúc trước nếu không phải Gia Cát Tiểu Hoa

đẩy y đi ngược hướng về Thương Châu, khiến cho mình phải chạy vào nơi

hoang dã, chắc chỉ cần năm phút đồng hồ là mình đã an toàn. Gia Cát Tiểu Hoa

thấy Pháo Thiên Minh biến mất, chỉ có thể thở dài lẩm bẩm: "Ta đâu có tới giết

ngươi. Chạy cái gì mà chạy? Không biết suy nghĩ kỹ càng à."

Pháo Thiên Minh là lính đánh thuế không có nhiệm vụ trên người, giết cũng

không mất nhiệm vụ. Mà người có thể mất nhiệm vụ toàn bộ phân tán ở nơi

hoang dã. Nếu muốn đuổi giết từng người một, khinh công có tốt hơn nữa cũng

không có thời gian.

Vô Song Ngư bên này đang cầm kính viễn vọng chiêm ngưỡng hai người thi

triển khinh công. Đợi mục tiêu ra khỏi tầm mắt mới dừng lại tiếp tục ăn đồ.

Nhưng không ngờ vài phút sau Gia Cát Tiểu Hoa âm thầm xuất hiện phía sau

hắn...

"Lão già chết tiệt kia đâu?" Pháo Thiên Minh đi xe ngựa, rất nhanh lại quay

trở về.

Vô Song Ngư quan sát bốn phía một chút, lặng lẽ lấy ra một tấm kim bài

nói: "Đi rồi! Lão già cho. Mỗi người một tấm."

"Cái gì vậy?" Pháo Thiên Minh quan sát tấm kim bài, trên đó có viết: người

sở hữu có thể tự do ra vào tất cả cung điện hoàng gia. Nhìn bề ngoài dường như

không có tác dụng gì.

Vô Song Ngư lén lút ghé vào tai y nói: "Lão già này nói nếu chúng ta phá

được đại lao lớn ở Thương Châu trấn thì hắn mời chúng ta giết hắn trước khi Sở

Tương Ngọc rời khỏi trấn. Sau đó dùng tấm kim bài này đi tìm hắn. Hắn sẽ cho

mỗi người chúng ta một bản chân giải võ công tùy ý."

"Võ công tùy ý?" Pháo Thiên Minh vui mừng. Tiểu Lý Phi Đao sắp tiến

thêm một bước nữa.

Vô Song Ngư im lặng một lúc lâu rồi hỏi: "Ngươi cứ thẳng thừng đồng ý

như vậy sao? Dù sao ta cũng phải đắn đo mười mấy giây rồi mới chịu chứ."

Pháo Thiên Minh nói: "Đây gọi là quyết đoán."

Vô Song Ngư nói tiếp: "Ngươi không sợ Phượng Hoàng oán trách ngươi

sao?"

Pháo Thiên Minh buồn bã: "Sợ chứ! Thực ra ta biết cô ấy lo ngại ta thấy lợi

quên nghĩa. Nói thật, ta cũng cảm thấy việc này không đúng. Ài..." Pháo Thiên

Minh đột nhiên giơ tay lên: "Nhưng mà, chỉ cần cô ấy không biết, ta sẽ không bị

coi là bội nghĩa. Vì vậy chúng ta phải thay đổi kế hoạch chút ít..."

Gia Cát Tiểu Hoa vừa xuất hiện ở Khai Phong, tai mắt đã báo cho Lãnh

Nhược Tuyết, nên bước hai bắt đầu...

Cửa thành Thương Châu đột nhiên mở ra, ba mươi chiếc xe bò, hai mươi

chở rơm rạ, mười chở phân dê, nước tiểu, ớt và các vật phẩm được mang ra. Sau

khi đi đến cách Thương Châu trấn ba dặm, Đường Đường chọn nơi có gió,

châm lửa đốt cỏ khô. Sau đó, cô cho người bỏ ớt cay vào trong, lập tức khói đặc

cuồn cuộn bay lên. Đợt vật tư thứ hai đến, Đường Đường lại sai người lấy rơm

ướt bọc bên ngoài, rồi thêm ớt cay...

Gió thổi nhẹ nhàng, nhanh chóng bao trùm cả Thương Châu trấn, trong nháy

mắt không chỉ riêng Thương Châu trấn mà ngay cả Pháo Thiên Minh và Vô

Song Ngư trên đỉnh núi cũng phải vừa hắt hơi vừa chảy nước mắt. Cho dù hai

người dùng khăn thấm ướt che miệng mũi nhưng vẫn cay xè choáng váng.

Vô Song Ngư nhìn Pháo Thiên Minh khóc lóc nói: "Đại ca, ngài không nên

nghĩ ra âm mưu bẩn thỉu như thế chứ."

Pháo Thiên Minh an ủi: "Không sao cả, dù sao chúng ta cũng chỉ ở vùng

ngoại vi, cố gắng chịu đựng một chút là qua thôi."

"Nhưng ta nhớ rõ trong kế hoạch của ngài, hai ta phụ trách lợi dụng lúc hỗn

loạn để lẻn vào mà..."

"Ừm..." Pháo Thiên Minh vuốt mũi rồi tiếp tục an ủi: "Không riêng gì chúng

ta, mà là tất cả mọi người, A Tử, Vụ Lý Hoa và Phượng Hoàng... hai mươi mấy

cao thủ khác cũng phải chịu khổ sở như thế này."

"Bắt đầu hành động!" Đường Đường ra lệnh. Chân Hán Tử lấy cái mũ sắt

từng dùng hồi trước (tham khảo mấy chương Tiểu Long Nữ) đơn thương độc

mã lao vào trước tiên. Xa hạ quyết tâm, quấn bộ y phục của mình như nữ nhân

Ả Rập rồi cũng xông tới. Vụ Lý Hoa vừa khóc lóc nguyền rủa Pháo Thiên

Minh, vừa quấn ba lớp khăn che mặt lao vào chiến đấu.

"Thảm thương thay!" Vô Song Ngư quan sát qua ống nhòm, khen ngợi:

"Mắt Tiểu Hoa sưng phù lên như quả đào, ngay cả khăn che mặt cũng ướt

sũng..."

"Khoan đã, ngươi có thể nhìn thấy cả chuyện đó à?"

"Không, ta chỉ đoán thôi. Này, ngươi nghĩ chúng ta làm thế này có ổn

không?" Vô Song Ngư hơn nửa người chui trong hầm, chỉ lộ cái đầu ra ngoài

hố.

"Đừng nhìn nữa!" Pháo Thiên Minh kéo cành cây đã chuẩn bị xong đem che

cho hai người nói: "Cẩn thận bị người ta phát hiện chúng ta trốn việc. Chơi bài

đi!"

"Tối như vậy chơi thế nào?"

Điện thoại vang lên, Pháo Thiên Minh thấy Đường Đường gọi tới bèn nhấc

máy: "A lô! Xem kiếm, Đường Đường có chuyện gì thế? Tiểu Lý Phi Đao!"

Vô Song Ngư ở bên cạnh gầm lên: "Tọa Địa Cầu Toàn." Rồi cố hạ thấp

giọng hỏi: "Mẹ kiếp, sao mỗi lần đều có hai bộ vậy?"

Đường Đường hỏi: "Các ngươi đang ở đâu?"

"Đã vào gần trong hang động rồi. Đã tùy tiện giết được mấy trăm tên. Xem

kiếm, tình hình tổng thể thế nào rồi?" Pháo Thiên Minh che điện thoại nói nhỏ:

"Mười ván rồi đấy, trả tiền đi."

Đường Đường nói: "Rất thuận lợi, Lãnh Huyết đã bị trừ khử. Bây giờ Thiết

Thủ đang chiến đấu du kích với chúng ta, Vô Tình cố thủ trong hang động. Các

ngươi tới trợ giúp nhóm Thiết Thủ trước đã."

Pháo Thiên Minh nói: "Đã nhận lệnh!" rồi quăng máy xuống nói với Vô

Song Ngư: "Đi xem Thiết Thủ đang ở vị trí nào."

Vô Song Ngư hỏi: "Có gì hay ho mà nhìn?"

Pháo Thiên Minh nói: "Ngốc! Ví dụ như Thiết Thủ ở phía tây, ta sẽ nói bị

Vô Tình tập kích ở sườn đông, không giết Vô Tình thì tuyệt đối không quay

đầu... nhưng cuối cùng không cẩn thận để Vô Tình chạy thoát về hang động."

Vô Song Ngư lầm bầm hai câu rồi nói: "Không được gian lận." Nói xong lại

giơ nhánh cây lên, lấy kính viễn vọng ra nhìn, một cái đùi to tròn xuất hiện

trong kính viễn vọng. Vô Song Ngư giật mình một cái, chậm rãi đặt kính viễn

vọng xuống, quả nhiên là Đường Đường đang cười híp mắt đứng bên cạnh nhìn.

Pháo Thiên Minh cảm thấy có điều gì đó không đúng, ngẩng đầu lên ớ một

tiếng, sau đó đứng dậy giơ tay kéo Đường Đường cũng vào trong hố: "Ba người

đánh vui hơn."

Trong hố, Đường Đường ho khan một tiếng hỏi: "Hai người các ngươi ở đây

làm gì?"

Pháo Thiên Minh khẽ vươn tay nói: "Biết ngươi muốn nói gì rồi. Chỉ có

điều vừa rồi ta bói ra một quẻ, trên quẻ nói: Nếu như hai chúng ta cùng tham gia

hành động, tám chín phần mười lão Sở sẽ phải chết oan chết uổng..."

Đường Đường sờ trán Pháo Thiên Minh nói: "Mặt không đỏ, tim không đập,

nói dối còn không cần bản nháp. Ngươi phải biết rằng, ý tưởng hun khói rồi bỏ

thêm ớt này là do ngươi nghĩ ra, mà hiện giờ ngươi lại ngồi nhìn hai mươi mấy

người kia chịu tội, lương tâm các ngươi không cắn rứt à?"

Vô Song Ngư đưa tin Pháo Thiên Minh: "Không sai biệt lắm, chân giải

đấy!"

Pháo Thiên Minh xấu hổ đứng dậy nói: "Chúng ta sai rồi, chúng ta lập tức đi

đồng sinh cộng tử cùng các huynh đệ." Nói xong cùng Vô Song Ngư nhảy ra,

gào thét lao xuống núi.

Vô Song Ngư và Pháo Thiên Minh nín thở, không quan tâm chuyện gì khác

ngoài trực tiếp xông vào sơn động, do ở đó lắp đặt quạt thông gió tự nhiên (đầu

khác có gió ùa vào, hình thành đối lưu), không khí trong này tốt hơn nhiều.

Sau khi hai người hít thở một hơi dài, phát hiện trên lối đi vào hang động có

một cỗ kiệu đang đứng đó im lìm...

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play