“Oan quá.” Bùi Tranh lập tức kêu oan, kể lại tình huống lúc đó: “... Trương Khai Bình không nghĩ ra là Tưởng Duật đang đùa cậu ta, không ngờ bị Diệp Tuệ Tuệ nghe đến nửa chừng, lúc đó con đã phủ nhận rồi, ai biết cô ta khuyết não, đã không tin còn đi tố cáo.”
Bùi Minh Hà hơi xấu hổ, không ngờ sự việc lại là như vậy. Thật sự là cô ta hiểu lầm ư? Nhưng đuổi chị Tôn không phải là giả đúng không?
Bùi Tịch An nghe lời giải thích của Bùi Tranh xong thì nói: “Con đi lấy quyển sổ màu xanh lam trong ngăn kéo phòng sách của cha đưa cho cô con đi, cha nghĩ một sinh viên đại học như cô con chắc cũng biết xem sổ sách.”
Bùi Tranh gật đầu, sổ sách kia là do cậu làm, đương nhiên cậu sẽ biết ở đâu, thế là nhanh chóng lên lầu rồi lại nhanh chóng cầm sổ sách xuống.
“Xem đi, đây là sổ sách của bảo mẫu Tôn mấy năm này, là cháu em ghi chép lại từng khoản, em nhận ra nét chữ của nó chứ?”
Bùi Minh Hà há miệng, mở từng trang từng trang sổ sách ra nhìn, càng xem sắc mặt càng tệ, đúng là nét chữ của Bùi Tranh, Bùi Tranh sẽ không cố ý hãm hại bảo mẫu chăm sóc mình mười mấy năm.
Nói cách khác chị Tôn thực sự lén lấy tiền nhà và đồ vật, còn không ít nữa chứ.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT