Thẩm Ký Minh đang cười trên nỗi đau của người khác, một giây sau Tưởng Duật lại học theo giọng điệu và nguyên văn lời nói của Thẩm Ký Minh: “Cậu nói câu này: “Về sau Bùi Tranh sẽ khó tìm vợ rồi, mẹ kế cậu ta là mỹ nhân cấp bậc đó, ai lại nghỉ quẩn đi làm con dâu dì ấy chứ, tuổi tác chẳng chênh lệch là bao, khuôn mặt vĩnh viễn không sánh bằng, cả đời làm nền cho người khác tự khoe, là phụ nữ thì đều không chịu nổi.””
“Nào là hồng nhan họa thủy, nào là không ai dám làm vợ Bùi Tranh... Thế chẳng phải là tiên nữ ư?” Tưởng Duật tổng kết.
Lúc này Bùi Tranh và Thẩm Ký Minh đồng thời đen mặt lại.
Bùi Tranh trừng mắt với Thẩm Ký Minh: “Cậu chê cười sau lưng tôi như thế à?”
Thẩm Ký Minh thì lại bất mãn đối với Tưởng Duật: “Không phải đã nói không kể với Bùi Tranh ư? Đầu óc linh hoạt của cậu là dùng để nhớ những thứ chuyện lông gà vỏ tỏi ư?”
Tưởng Duật nhún vai, trên gương mặt tuấn tú trắng như ngọc lộ ra biểu cảm vô tội.
Lúc này, Trương Khai Bình mập mạp vẫn chưa mở miệng lại lưỡng lự nói: “Thái độ đó của mẹ kế có phải không chào đón bọn tôi không? Mẹ kế vừa vào cửa đã lớn lối như vậy mà cha cậu không quản ư? Tôi nhớ lúc mẹ kế của Tống Lai Tây mới vừa vào cửa giả bộ hiền huệ cũng là vì sợ bị chú Tống đưa đi.”
“Thế thì Bùi Tranh đáng thương rồi, từ trước đến nay ba cậu ta không quan tâm cậu ta, ở nhà chắc chắn sẽ bị mẹ kế bắt nạt...” Tưởng Duật chậm rãi nói.
Vừa dứt lời, một thiếu nữ xinh xắn mặc áo thuỷ thủ bện tóc đi vào nhà họ Bùi, nổi giận đùng đùng nói: “Cái gì? Anh Bùi Tranh lại bị mẹ kế bắt nạt? Thật quá đáng, em phải đi nói cho bà nội Bùi và cô Bùi.”

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play