Mẹ Ngô: “Mới sáng sớm Tiểu Tranh đã dẫn Tiểu Hoài đi ra ngoài rồi, có thể là đi tìm đám nhóc kia chơi.”
Lục Nùng gật đầu, lại hỏi mẹ Ngô: “Mẹ nuôi chúng ta có cà rốt không? Người tuyết thiếu lỗ mũi...”
"Dừng lại? Cà rốt là thức ăn, cũng đừng làm nhục lương thực cho mẹ Ngô nhờ." Mẹ Ngô không chút lưu tình từ chối Lục Nùng.
Lục Nùng sờ mũi, rất có cảm giác khôi hài khi trẻ con bị người lớn từ chối, cô cũng đã lớn như vậy rồi, vẫn bị mẹ Ngô áp chế, cuộc sống này thật khó sống mà.
Không có cách nào khác, cuối cùng Lục Nùng không thể làm gì khác hơn là tìm một khúc gỗ thay thế, lại dùng đá làm mắt, trên đầu đặt một cái thùng nước nhỏ làm mũ, chạc cây làm tay.
Sau khi làm xong, Lục Nùng trở về ôm Tiểu Bạch sưởi ấm, đứng từ xa thưởng thức người tuyết của mình.
"Tiểu Bạch, thế nào, người tuyết mẹ đắp nhìn có được không?” Lục Nùng chỉ vào người tuyết nói với Tiểu Bạch.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT