"Đúng là xảy ra chút chuyện, chờ cha con trở về con có thể hỏi anh ấy." Lục Nùng giao ‘nồi’ cho Bùi Tịch An, thuận tiện để cho Bùi Tranh chuẩn bị tinh thần đối phó, sớm muộn gì cậu cũng phải biết mấy chuyện xấu do nhà họ Thẩm làm, trong chuyện này đáng thương chỉ có con nít, tốt nhất chuẩn bị tâm lý một chút đến lúc đó sẽ không tổn thương quá nhiều.
Bùi Tranh cho rằng không phải chuyện gì lớn, gật đầu đổi đề tài.
Lục Nùng lại không nhịn được nghĩ đến chuyện đối tốt với Bùi Tranh một chút, tìm được bạch quả lấy được từ nông trường, thần bí nói với Bùi Tranh và Tể Tể, “Chúng ta đi nướng bạch quả ăn đi?”
"Dì là con nít sao?" Bình thường Bùi Tranh ghét bỏ nhưng miệng lại rất thành thật, ngoài miệng chê nhưng trên tay không quên giúp chất củi đốt lửa.
Bạch quả bị ném vào cạnh đống lửa đang cháy, chỉ chốc lát sau liền phát ra tiếng "Phanh", Lục Nùng cầm cây gắp lửa móc bạch quả ra, công bằng chia nhau, mỗi người một quả, Tiểu Bạch cũng có một quả.
"..." Bùi Tranh cầm một quả bạch quả không thể tin nhìn Lục Nùng, “Một người nửa quả không phải là càng tiết kiệm hơn sao?”
"Con thì biết cái gì." Lục Nùng chế nhạo Bùi Tranh, ra vẻ thông thạo nói: “Dì là giúp mấy đứa tạo ra ký ức tuổi thơ tốt đẹp, đồ ngon nhất trong thời thơ ấu, chính là đều do không thỏa mãn mà tạo thành thôi, nhanh ăn đi. Con phải biết con ăn chính là quả của cây bạch quả trăm năm đó, là quả đầu tiên cũng là quả cuối cùng của hôm nay.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT